Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 340

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nếu bỏ cặp Quất béo ở lại thôn thì chắc cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói, nhưng suy cho cùng, chúng cũng chẳng thể thoải mái, tự tại bằng khi được ở cạnh chủ nhân thân yêu của chúng.

Bởi vì hai con mèo này đã được tẩy giun cẩn thận, cho nên cũng không lo chúng tiếp xúc với các bé.

Đặc biệt là sau khi Tam Bảo chào đời, cặp Quất béo này cũng chẳng còn quấn quýt bên chủ như trước kia nữa.

Chúng thường xuyên nằm ngủ gật ngay bên cạnh chiếc nôi của Tam Bảo.

Mỗi khi ra khỏi nhà, cô lại cất chúng vào trong không gian riêng. Mấy ngày trời chỉ được chuẩn bị thức ăn cho mèo trong đó, giờ mới được thả ra ngoài vui chơi thỏa thích.

Giống như gặp lại người thân thất lạc bấy lâu, con nào con nấy cũng quấn quýt lấy các bé không rời.

Cố Tri Ý để cặp Quất béo vào trong nhà để chúng làm quen với môi trường sống mới, liền dẫn theo các bé ra ngoài.

Cố Tri Ý dẫn các con đến căn nhà của Đoàn trưởng Trịnh, nơi mà Lâm Quân Trạch đã dặn dò kỹ lưỡng.

Trần Nguyệt Hương, vợ của Đoàn trưởng Trịnh, lúc này đang lúi húi trong sân. Nghe thấy tiếng gõ cửa, chị liền quay ra mở.

Vì trước đó Đoàn trưởng Trịnh đã dặn dò, nên Trần Nguyệt Hương không hề bất ngờ khi thấy cả nhà Cố Tri Ý đứng đợi ở ngưỡng cửa.

Chị ấy cười tủm tỉm, cất lời: “Ôi chao, chắc đây là em dâu, vợ của chú Lâm đây rồi, phải không nào?”

Cố Tri Ý cũng nở nụ cười hiền, đáp: “Dạ, chị dâu. Chẳng phải em vâng lời anh ấy, dẫn mấy đứa nhỏ qua đây để chào hỏi chị đấy sao?”

Nói đoạn, cô khẽ vỗ vai Đại Bảo. Thằng bé liền hiểu ý, cùng Nhị Bảo lễ phép đồng thanh: “Chúng cháu chào thím ạ.”

Cố Tri Ý đã dặn dò các con kỹ lưỡng từ trước khi rời nhà, nên hai cậu nhóc chẳng hề có chút gì là thất lễ.

Trần Nguyệt Hương vốn còn băn khoăn liệu Cố Tri Ý có phải người khó gần hay không, nhưng giờ nhìn thấy hai đứa cháu nhỏ lễ phép, chị càng thêm phần quý mến.

Dẫu sao, một người mẹ có thể dạy dỗ con cái lễ phép như vậy, chắc chắn cũng là người có giáo dục, không thể nào tệ được.

“Ừ, được được, ngoan lắm, các cháu!”

Trần Nguyệt Hương nhìn em dâu và hai đứa nhỏ Đại Bảo, Nhị Bảo trắng trẻo, bụ bẫm, càng ngắm càng thấy cưng.

Trần Nguyệt Hương một bên quan sát Cố Tri Ý, Cố Tri Ý một bên cũng kín đáo đánh giá chị ấy.

Trần Nguyệt Hương cũng đã ngấp nghé tuổi bốn mươi, trông có phần đứng tuổi, dáng người tầm thước.

Chị mặc chiếc áo bông dày cộm, thân hình có vẻ tròn trịa phúc hậu.

Thế nhưng nhìn chị, lại không có vẻ gì là khó gần.

Hai người vừa làm quen đôi ba câu chuyện, Trần Nguyệt Hương đã vội vàng tiếp lời: “Ôi trời, chị này, chỉ mải chuyện trò mà quên mất. Mau vào nhà ngồi đi em. Chị vốn định lát nữa sẽ ghé qua nhà tìm em đấy chứ.”

Mấy người vừa vào đến phòng khách, Cố Tri Ý liền nới lỏng chiếc khăn đang quấn Tam Bảo, để lộ gương mặt nhỏ mềm mại, hồng hào của thằng bé.

Trần Nguyệt Hương vẻ mặt thích thú, thốt lên: “Đây chắc là cậu út nhà em, phải không? Đáng yêu quá chừng!”

Một câu mà Trần Nguyệt Hương chưa kịp nói ra, ấy là vẻ ngoài của cả nhà này chẳng hề giống những người từ nông thôn một chút nào.

Chắc ngay cả người thành phố cũng chỉ được đến thế này thôi chứ nhỉ?

“Dạ, chị dâu,” Cố Tri Ý đáp lời.

“Vậy thì coi như đã định nhé, tối nay cả nhà em sẽ dùng bữa ở nhà chị. Chồng chị và Lâm phó đoàn nhà em vốn là chỗ bạn bè thân thiết. Các em vừa chân ướt chân ráo đến đây, chắc cũng chưa kịp sắm sửa gì. Cứ xem đây là bữa cơm đón gió tẩy trần cho cả nhà vậy.”

Trần Nguyệt Hương mời rất nhiệt tình, mà Cố Tri Ý trước đó cũng từng nghe Lâm Quân Trạch nhắc qua vài câu, nên lúc này cô không hề từ chối. Cô liền cười tươi đáp: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Lát nữa em xin được làm trợ thủ cho chị dâu, tiện thể nếm thử tài nấu nướng của chị nhé.”

“Ôi dào, không cần đâu em, em cứ lo cho mấy đứa nhỏ này là được rồi.” Trần Nguyệt Hương nghe Cố Tri Ý nói vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy dễ chịu.

Ít nhất thì cô Cố Tri Ý này cũng chẳng có vẻ gì là người lười biếng cả.

(Trong bụng, Cố Tri Ý khẽ cười thầm: Ha ha, tôi cũng đâu kém phần lười biếng, chỉ là chị chưa có dịp biết thôi.)

Hai người trò chuyện một hồi, không khí giữa họ ngược lại khá vui vẻ. Bỗng nhiên, Trần Nguyệt Hương hạ giọng, hỏi: “Em đã tính sang mấy nhà hàng xóm chưa?”

Khi nói những lời này, chị ấy còn ra vẻ thần thần bí bí. Cố Tri Ý lắc đầu, đáp: “Dạ chưa ạ, chị. Cả nhà em vừa đến, nơi đầu tiên ghé thăm chính là nhà chị dâu đó.”

Trần Nguyệt Hương thấy Cố Tri Ý thật khéo ăn nói, cười tủm tỉm kề sát lại, ghé vào tai cô mà nói: “Vậy thì hay quá. Lát nữa nếu em đi, chị sẽ đi cùng em qua đó cho biết đường.”

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 340