Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 383

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hôm nay, Cố Tri Ý mới vừa tìm một vị trí để ngồi xổm xuống thì đã bị một người ngăn cản: “Đại ca của chúng tôi muốn gặp cô.”

Cố Tri Ý ra vẻ ngây thơ chất phác, đúng kiểu phụ nữ thôn quê chưa từng trải sự đời. Cô kinh hãi nhìn bọn họ, lắp bắp: “ Tôi, tôi chẳng biết gì hết!”

Nói xong, cô ta lập tức toan quay lưng bỏ chạy.

Cú chạy trốn này tất nhiên chẳng phải thật, mà phải để đám người kia tóm được mình thì mới có cớ để tìm ra con đường làm ăn mới cơ chứ?

Cố Tri Ý vờ vấp ngã một cái rồi bị bọn họ bắt lấy. Đương nhiên, cú ngã rất có kỹ thuật, vừa thể hiện rõ ý muốn chạy trốn, lại vừa phải lộ ra vẻ tuyệt vọng, hoảng sợ khi sắp bị bắt.

Cuối cùng, cô mang vẻ mặt hoảng sợ, lẽo đẽo theo bọn họ tới một căn phòng cũ tồi tàn, nơi đó đã có một người đàn ông đang ngồi bên trong. Người kia khoảng tầm ba mươi tuổi, ăn mặc rất mộc mạc tự nhiên, chính là kiểu người đi giữa phố chẳng mấy ai để ý. Thế nhưng Cố Tri Ý lại có thể cảm giác được rằng người này đang cố tình che giấu khí chất toát ra, có vẻ là một nhân vật không hề đơn giản.

Cố Tri Ý co rúm người, run rẩy nhìn người đàn ông rồi hỏi khẽ: “Anh, anh bắt tôi đến đây làm gì? Tôi không, không biết cái gì hết!”

“Không tệ, diễn vai người đàn bà thôn quê nhỏ yếu, bất lực vô cùng nhuần nhuyễn.” Người đàn ông phất tay ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ lui ra ngoài, sau đó nhếch mép cười đầy ẩn ý nhìn Cố Tri Ý: “Đều là hồ ly ngàn năm cả, chị à, chị đâu cần phải giả vờ ngây thơ trước mặt tôi làm gì.”

Lời lẽ nghe có vẻ phóng khoáng, nhưng vào tai Cố Tri Ý lại ngứa đòn vô cùng. Anh mới là “chị gái” ấy, cả nhà anh đều là “chị gái”!! Cố Tri Ý hung hăng trợn trừng mắt. Chẳng qua nghĩ đến việc mình đã cải trang qua, nếu người này đã gọi là chị gái thì chứng tỏ cô cải trang thực sự quá hoàn hảo.

Nếu đã không còn người nào khác thì Cố Tri Ý cũng không cần phải cố sức diễn xuất như vậy nữa, cô lập tức biến đổi sắc mặt, lạnh lùng kéo chiếc ghế tựa đối diện người đàn ông kia ra rồi ngồi xuống.

Cô cố ý đè nặng giọng, lạnh lùng nói: “ Tôi và anh chẳng hề giống nhau. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Dù sao thì Cố Tri Ý cũng quyết tâm giả ngây giả dại đến cùng, chờ đối phương nói ra ý định của bản thân trước.

Người đàn ông kia, chính là Đỗ Chấn Huy, bật cười khẽ. Anh ta thật không ngờ người phụ nữ này lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh đến vậy: “Tìm chị đến đây, đương nhiên là để bàn chuyện làm ăn, hợp tác. Hơn nữa, chẳng lẽ đây không phải là mục đích của chị sao, chị gái?”

Hai người cả ai chẳng chịu bày ra con bài tẩy trước, cứ thế thăm dò lẫn nhau.

“ Tôi thì làm gì có mục đích gì? Với lại, chúng ta không thân không quen, tôi không tin vào những mối lợi lộc tự dưng trên trời rơi xuống đâu.” Cố Tri Ý cũng không khách khí đáp.

Hai người cứ thế giằng co một hồi, cuối cùng Đỗ Chấn Huy đành phải nhượng bộ trước. Hai tay anh ta đan vào nhau đặt lên bàn, cũng thu lại cái vẻ cợt nhả thiếu đứng đắn kia, nghiêm túc nói: “ Tôi cũng không quanh co thêm nữa. Tôi đoán chỗ chị bên này hẳn là có nguồn hàng ổn định đúng không? Hôm nay mời chị tới đây là muốn hỏi xem chị có hứng thú hợp tác làm ăn cùng tôi không?”

Lúc này Cố Tri Ý mới chú ý tới việc người đàn ông này không có hai ngón tay cuối. Chẳng qua cô nghĩ đây là do dãi dầu chốn giang hồ nên cũng không hề lộ chút kinh ngạc nào mà chỉ gật đầu nhè nhẹ, hỏi lại: “Hợp tác như thế nào cơ?”

“Chị sẽ mang hàng hóa cho chúng tôi để chúng tôi giúp chị bán, đến lúc đó ăn chia tám hai, tôi tám phần chị hai phần.” Đỗ Chấn Huy nói vậy để thăm dò thái độ của Cố Tri Ý trước.

Cố Tri Ý trực tiếp bật cười, ánh mắt mang theo ý cười nhìn chằm chằm vào Đỗ Chấn Huy nhưng không nói lời nào.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 383