Mấy người mẹ của đám trẻ con kia, khi nghe được những lời đó thì tiếng khóc lập tức im bặt.
Ài, hóa ra là không có chuyện gì cả. Không sao là tốt rồi, may quá thật!
Những người xung quanh, nghe Lâm Quân Trạch nói, ít nhiều đều nhờ ơn ba đứa nhỏ, nên ai nấy đều tỏ vẻ cảm kích Đại Bảo và các bạn.
Thằng bé Nhị Bảo liền vênh mặt lên thấy rõ!
Cậu bé cảm thấy đây chính là hình ảnh người hùng mà mẹ đã từng kể cho mình nghe thì phải?
Làm người hùng quả là oai phong biết bao!
Cố Tri Ý đến tương đối muộn, vừa bước vào đã thấy một cảnh tượng hỗn loạn. Mấy người chị dâu cô quen biết đều đang ôm lấy con mình vừa khóc vừa cười.
Hai đứa Đại Bảo và Nhị Bảo lại được mọi người vây quanh, hết lời ca ngợi. Đây là tình cảnh gì đây không biết?
Đại Bảo và Nhị Bảo đang đứng trong đám người, vừa nhìn thấy mẹ mình liền len lỏi ra khỏi đám đông, rồi chạy một mạch về phía Cố Tri Ý.
“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Nhị Bảo hưng phấn gọi.
Cố Tri Ý không hiểu vì sao, mỗi lần nghe Nhị Bảo gọi “ mẹ ơi”, cô luôn có cảm giác như thằng bé đang gọi hồn mình.
Chờ đến lúc hai đứa đã chạy tới bên mình, Cố Tri Ý vẫn ngồi xổm ôm lấy bọn trẻ.
“Có chuyện gì vậy?” Cô vuốt ve vầng trán lấm tấm mồ hôi của hai đứa nhỏ.
Sau màn kinh hãi vừa rồi qua đi, Nhị Bảo chỉ còn lại vẻ đắc ý tràn đầy.
Nó nôn nóng kể ngay cho Cố Tri Ý chuyện xảy ra sáng nay. “Mẹ, con nói cho mẹ nghe này, đúng là có kẻ xấu thật đấy, còn nói chú của hắn họ Lâm, giả vờ đến để lừa chúng con, nhưng con và Đại Bảo đã nhìn thấu cả rồi ạ.”
Đại Bảo gật đầu: “ Đúng vậy, con đã nói thứ đó không thể ăn, vậy mà gã xấu xa kia còn gọi đứa trẻ khác lại nữa chứ, hừ, bọn con mới không dễ bị lừa như vậy đâu.”
“Sau đó con đã vứt ngay cái kẹo đó đi, nhưng mà các bạn ấy chẳng nghe lời, còn nhặt kẹo lên ăn nữa. Rồi liền ngất lịm đi. Sau đó anh Thao Thao đến, bảo con đi tìm chú này, gọi chú ấy đến cứu đám Hiên Hiên. Chú ấy giỏi lắm, còn nói là các bạn ấy sẽ không sao đâu.”
Nhị Bảo vừa nói xong, Đại Bảo còn thỉnh thoảng ở bên cạnh bổ sung thêm vào.
Hai đứa chúng nó phối hợp với nhau, phải nói là vô cùng ăn ý.
Cố Tri Ý gật gù đầu, nói: “Hai đứa đã làm rất tốt.” Rồi cô giơ ngón cái ra khen ngợi.
Lâm Quân Trạch có lẽ cũng chẳng ngờ người vợ vốn vô lo vô nghĩ của mình lại cứu được lũ trẻ con.
Anh nhìn về phía cánh cửa nhỏ đằng sau lưng, hỏi: “Cánh cửa này ngày thường ra vào đều khóa kỹ càng, sao hôm nay lại mở toang thế này?”
Bởi vì sợ trẻ con nghịch ngợm sẽ chạy ra ngoài, cho nên ổ khóa được đặt ở một vị trí khá cao.
Không ngờ hôm nay cửa không chỉ bị mở tung, mà còn có cả người lạ lẻn vào bên trong.
Những người này đều là bộ đội, khó tránh khỏi nảy sinh nghi ngờ, liệu có kẻ nội ứng nào bắt tay với người ngoài không. Kẻ trong, người ngoài cấu kết, đây chẳng phải là chuyện nhỏ.
Mà trong đám đông hỗn loạn ấy, Khâu Phương Mai đang cố gắng lẩn mình, biến mất giữa đám người.
Tất cả mọi người đều đang xôn xao bàn tán, ồn ào như ong vỡ tổ, nên cũng chẳng ai chú ý tới vẻ bất thường của cô ta.
Mấy đứa trẻ bị hoảng sợ quá độ được người nhà mang về, Cố Tri Ý cũng nắm tay Đại Bảo và Nhị Bảo cùng trở về nhà.
Trịnh Quang Huy mỉm cười nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo, rồi nói với Lâm Quân Trạch: “ Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, hai thằng con trai này của cậu, không tồi chút nào. Sau này chắc chắn sẽ rất giống cậu đấy.”
Lâm Quân Trạch cũng chỉ cười nhẹ đáp lại.
Chỉ là người nói vô tình, kẻ nghe hữu ý.
Cố Tri Ý rõ ràng đã khựng lại một nhịp, sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục trò chuyện cùng hai anh em.
Cố Tri Ý không muốn hai đứa nhỏ đi vào vết xe đổ, nhưng nếu đó là con đường tự chúng lựa chọn, cô cũng chỉ đành nghĩ cách giúp chúng tránh khỏi tai ương không đáng có.
---