Chỉ là hiện tại nói những chuyện này thật sự vẫn còn hơi sớm.
Hai đứa chúng nó vẫn còn là hai củ cải nhỏ bé ngây thơ.
Đưa hai đứa về nhà, giúp chúng lau mặt rửa tay xong, lại lấy chút đồ ăn cho chúng lót dạ.
Lâm Quân Trạch bên này thấy không còn việc gì cần anh giải quyết nữa, cũng trở lại đơn vị làm việc.
Anh theo Trịnh Quang Huy vào văn phòng, hai người cũng bàn bạc đôi chút về chuyện động trời xảy ra hôm nay.
“Cậu nghĩ xem, chẳng lẽ trong khu nhà này còn có kẻ nội ứng sao?” Trịnh Quang Huy nghi hoặc hỏi, ánh mắt đầy suy tư.
Lâm Quân Trạch lắc đầu đáp: “Cái này thật sự khó mà nói. Nhưng mà anh nói xem, rốt cuộc bọn chúng chỉ phái một đứa trẻ đến là vì lẽ gì?”
Điểm này cũng là điều mà mọi người đều đã suy nghĩ nát óc nhưng vẫn không tìm ra lời giải đáp, thế nhưng dù có suy nghĩ thêm nữa thì cũng làm được gì chứ?
Ngay tại lúc hai người bọn họ đang bí bách chưa tìm ra phương án, thì cánh cửa bỗng vang lên tiếng gõ đều đều.
Người bước vào phòng là một người đàn ông tóc đã điểm bạc. Vẻ mặt ông nghiêm nghị, lúc mở cửa không ngờ Lâm Quân Trạch cũng có mặt, liền buột miệng nói: “Phó đoàn Lâm cũng ở đây sao, thật đúng lúc, đỡ mất công tôi phải đi tìm anh.”
“Thưa Sư trưởng, đã có chuyện gì rồi ạ?” Trịnh Quang Huy cau mày hỏi. Lúc bình thường, khi không có việc gì thì Sư trưởng Dương rất ít khi ghé qua đây.
Sư trưởng Dương tay cầm một xấp tài liệu dày cộp, nói: “Ngồi xuống trước đã, mấy ngày hôm trước, tình báo từ cấp dưới gửi lên đã được giải mã, hiện tại đã bí mật tóm gọn mấy tên gián điệp nội bộ. Tình cờ hôm nay được báo cáo về việc có một đứa trẻ lạ mặt trà trộn vào căn cứ, tôi suy đoán, đó có lẽ là người do phe bên kia phái tới, hòng trộm mất phần tài liệu này. Nhưng chúng ta vẫn chưa thu thập đủ thông tin, còn thiếu sót vài mắt xích quan trọng.”
Nghe có chuyện này, những sự việc xảy ra trong ngày hôm nay liền có thể lý giải được một cách hợp lý và rành mạch.
Lâm Quân Trạch thoáng suy nghĩ một chút, có lẽ nhóm người này muốn dụ dỗ đám trẻ con đến một nơi xa xôi nào đó, sau đó dùng một vài biện pháp để đứa trẻ giả dạng làm con cái của cán bộ trong khu nhà. Nhằm phục vụ cho những hành động đen tối sau này.
Xem ra trong phần tài liệu này còn có một phần trọng yếu vẫn chưa được giải mã hoàn toàn.
Mấy người ngồi xuống thương lượng một hồi, cuối cùng đi đến thống nhất rằng phe bên kia trong thời gian ngắn tới sẽ không thể tiếp tục hành động.
Thế nhưng lần này cũng đã cảnh tỉnh bọn họ, rằng lực lượng cảnh vệ của đơn vị vẫn còn sơ hở, không thể phòng bị hết được mọi mặt một cách triệt để.
Đơn vị sẽ tăng cường đáng kể về mặt lực lượng phòng ngự này.
Nhưng mà phe bên kia chắc chắn cũng đã nghĩ đến điều đó, bọn họ cũng không thể bất ngờ đánh úp lần nữa.
Lâm Quân Trạch vừa hết giờ làm trở về, còn ở ngoài sân đã ngửi thấy mùi cơm thơm nức mũi thoảng ra từ trong nhà.
Rửa sạch tay xong bước vào cửa, nhìn thấy trong nhà hòa thuận vui vẻ, dường như bao mệt mỏi sau một ngày dài làm việc của anh liền vơi đi hơn nửa.
Đại Bảo vừa thấy bố về, vội chạy tới kéo tay Lâm Quân Trạch, đôi mắt sáng rỡ.
“Bố ơi, bố đã về rồi, bố mau vào đây, mẹ đã nấu đầy ắp món ngon cho chúng ta đấy!”
Lâm Quân Trạch vừa mới cởi chiếc áo khoác ngoài ra, đã bị Đại Bảo lôi đi. Anh cũng thuận theo thằng bé mà bước vào.
Nhìn thấy mâm cơm thịnh soạn trên bàn, anh cũng có hơi ngạc nhiên đôi chút.
Anh nhìn sang Cố Tri Ý đang ngồi một bên chơi đùa với Tam Bảo.
“Vợ à, hôm nay là ngày lễ gì mà mâm cơm thịnh soạn vậy hả?”
Cố Tri Ý liếc nhìn anh mỉm cười, “Thế này mà anh còn không hiểu sao? Đây là em đang thưởng công cho hai vị anh hùng nhí nhà chúng ta đó. Đúng không nào? Tam Bảo này, các anh con đúng là những anh hùng nhí phải không nào?”
Cố Tri Ý nói còn không quên trò chuyện với Tam Bảo, giọng điệu dịu dàng.
“A a a!” Tam Bảo reo lên đáp lời, cười toe toét.
Tam Bảo hiện tại lúc được ôm đã bắt đầu muốn tự mình đứng lên, đôi chân nhỏ cứ đạp đạp liên hồi, vô cùng đáng yêu.
Hai đứa nhóc Đại Bảo và Nhị Bảo đều kiêu hãnh mà ngẩng cao đầu lên đầy vẻ tự hào.
“Bố ơi, bố đang được thơm lây ánh sáng của chúng con đấy nhé!”
Nhị Bảo thuộc dạng người chỉ cần được khen một tiếng là sáng bừng cả mặt, không giấu được vẻ vui sướng.
---