Lâm Quân Trạch cảm thấy thằng nhóc này đúng là hay nghịch ngợm, liền khiêng Nhị Bảo lên, bắt đầu cù lét nó đến khi oà khóc nức nở.
Đại Bảo vừa định gật đầu phụ họa thì thấy cảnh Nhị Bảo bị cù lét tơi tả, liền vội vàng che miệng, chẳng dám hó hé lời nào.
“Ha ha ha, ha ha, bố ơi, từ bỏ, từ bỏ, ha ha con sai rồi!” Nhị Bảo đúng là biết điều, nhanh chóng đầu hàng.
Quả nhiên là con trai do chính tay cha ruột dạy dỗ có khác.
Lâm Quân Trạch thả Nhị Bảo xuống đất, vỗ vỗ bả vai của Đại Bảo, nói: “Đại Bảo này, đừng có học cái thói khoe khoang của thằng em con nhé.”
Đại Bảo vâng dạ gật đầu lia lịa, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn.
Cố Tri Ý nãy giờ cũng không ngăn cản hai cha con vun đắp tình cảm, chờ đến khi họ chơi đùa đã đời rồi, cô mới dịu giọng nói: “Được rồi, dọn dẹp để chuẩn bị ăn cơm thôi!”
Nói xong liền đặt Tam Bảo lên chiếc phản gỗ.
Cả nhà quây quần bên bàn, cùng dùng bữa tối đầm ấm.
Món ăn của bữa tối nay là cá kho, nghêu sò xào, còn có cả một đĩa tôm tươi rói.
Nguyên liệu nấu ăn đều được lấy ra từ trong không gian bí mật của Cố Tri Ý.
Khi đêm xuống, cửa đã đóng then cài, chẳng sợ ai dòm ngó, cả nhà liền vô cùng náo nhiệt bên mâm cơm chiều.
Vẫn như mọi khi, Lâm Quân Trạch là người “vét sạch” nốt những món ăn còn lại.
Vai trò của người làm cha, chính là chỗ nào còn thức ăn thì “giải quyết” cho sạch, dạ dày của bố lúc nào cũng như cái giếng không đáy vậy.
Bây giờ cũng sắp đến tháng sáu rồi, thời tiết đã ấm áp dần lên. Hiện tại, cứ cách một ngày là Cố Tri Ý lại phải tắm rửa cho hai anh em, chứ hai thằng bé nghịch như quỷ sứ này mà cứ lăn lộn trong bùn đất thì bẩn c.h.ế.t đi được chứ còn gì.
Chờ Lâm Quân Trạch ăn xong xuôi, Cố Tri Ý liền giao luôn cái nhiệm vụ tắm táp cho lũ trẻ vào tay anh.
Rõ ràng Lâm Quân Trạch chẳng mấy hứng thú với việc này.
“Hai nhóc con của bố, các con lớn rồi, chắc không cần bố phải tắm rửa giúp nữa, đúng không nào?”
Người cha ấy rõ là đã nắm thóp chiêu lười biếng của mình.
Quả nhiên, hai thằng nhóc lập tức lắc đầu lia lịa.
Lâm Quân Trạch ra vẻ: “Em thấy chưa! Hai đứa bé này không cần anh phải nhúng tay vào làm gì.”
Cố Tri Ý chỉ khẽ cười không nói gì.
Sau cùng, cô đành để mặc chúng tự xoay xở với việc tắm rửa.
Không xảy ra bất ngờ nào cả, chẳng những chúng kỳ cọ chẳng sạch sẽ tẹo nào, mà còn cứ mãi lo đùa nghịch dưới nước thôi.
Nuôi con trai thật đúng là không dễ dàng gì! Cố Tri Ý thầm thở dài trong lòng.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Quân Trạch phải ra tay, kéo hai đứa trẻ ra khỏi chậu nước.
Hiện tại, dù vô tình hay hữu ý, Cố Tri Ý đều cố gắng dạy hai anh em tự lập. Rất nhiều việc chúng có thể tự mình làm lấy, Cố Tri Ý cũng không can thiệp quá sâu.
Cố Tri Ý chưa từng nuôi dạy trẻ con, nên nhiều lý thuyết cô biết chủ yếu từ sách vở mà thôi, dẫu còn nhiều lúng túng, sai sót, nhưng cô vẫn kiên trì. Tóm lại, cô vẫn đang chậm rãi tìm ra phương cách nuôi dạy trẻ con của riêng mình, cách mà cô cho là hiệu quả và tâm đắc nhất.
Cả nhà sau khi ăn uống no nê, ngả lưng trên giường, lòng nhẹ nhõm biết bao!
Sáng ngày hôm sau, mọi người ở khu quân sự đều cảm thấy bên phía ngọn đồi lại im ắng lạ thường, có lẽ đã xảy ra chuyện gì.
Khu vực này vốn dĩ đã gần núi, lại có một thôn nhỏ lác đác vài nóc nhà nằm gần đó.
Sáng nay, vừa xong bữa sáng thì đã thấy ngọn đồi nhỏ phía bên kia bốc cháy ngùn ngụt.
Các chiến sĩ bên này liền lập tức tập hợp đội ngũ, nhanh chóng lên đường đi dập lửa.
Mà hai anh em Đại Bảo thì ở trong nhà nhìn những cuộn khói dày đặc, mịt mù bốc lên cao, hai anh em còn ngỡ đó là cảnh tượng gì hay ho lắm.
Vừa hửng sáng, Khâu Phương Mai đã xách giỏ ra khu vườn riêng để thăm nom, tiện tay hái mấy mớ rau xanh. Số tiền trong nhà đã bị em họ của Hứa Triệu Phượng cuỗm sạch đi mất, bởi vậy gia cảnh lúc này trở nên rất eo hẹp.
Cho nên Khâu Phương Mai định tìm hái thêm ít cải thảo, may ra đủ rau dưa qua bữa.
Kết quả Khâu Phương Mai vừa bước vào vườn thì bất ngờ đụng phải một người phụ nữ. Dáng vẻ người phụ nữ này rất đỗi bình thường, mặc chiếc áo khoác màu xám, tóc tết hai b.í.m gọn gàng.
---