Bọn trẻ con chạy đến, thấy lão đại đang hì hụi đào đất, tưởng đâu có trò vui gì, thế là đứa nào đứa nấy nhao nhao nhập hội, biến thành một đội quân đào bới nhộn nhịp.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã đào lên được một vật được vùi cạn dưới lớp đất mỏng.
“Ố ồ? Cái gì đây ta?” Nhị Bảo tò mò cầm vật ấy lên ngắm nghía.
Chỉ là một tờ giấy được gấp gọn gàng, xếp chồng lên nhau.
Đại Bảo phủi sạch đất bám trên tờ giấy, sau đó cẩn thận từ từ mở ra xem.
“Cái gì mà lạ hoắc vậy? Toàn là chấm chấm, gạch gạch không à?”
Đại Bảo đón lấy tờ giấy, thằng bé cũng tò mò nhìn chăm chú. Đáng tiếc, cũng chẳng hiểu ra đầu cua tai nheo gì! Nhưng thâm tâm lại nghĩ, mấy thứ này hẳn phải có công dụng đặc biệt gì đó.
Thế là Đại Bảo gấp tờ giấy lại y như cũ, nhét gọn vào túi áo. Sau đó, cả bọn cùng nhau lấp đất lại như ban đầu. Mấy đứa trẻ lại quay trở về, tiếp tục chơi đùa vô tư lự như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng đến buổi tối, khi tắm rửa cho hai đứa nhỏ, Cố Tri Ý theo thói quen móc hết đồ vật trong túi quần áo của chúng ra, bất chợt lại lôi được một tờ giấy nhỏ.
Cố Tri Ý cũng chẳng lạ gì cái thói quen của hai anh em này, cứ thấy thứ gì hay ho bên ngoài là nhặt tuốt vào túi, rồi sau đó lại quên bẵng đi mất.
Nào là hoa dại, nào là châu chấu, bọ rầy, đủ thứ linh tinh cả.
Cố Tri Ý cũng chẳng để tâm lắm, cô chỉ đặt tờ giấy cuộn tròn này lên bàn rồi mang đống quần áo bẩn vào máy giặt trong không gian riêng mà giặt sạch sẽ.
Đến khi Đại Bảo đang tắm rửa, cu cậu chợt nhớ ra tờ giấy vo tròn trong túi áo, liền tò mò hỏi Lâm Quân Trạch, người đang giúp mình kỳ cọ.
“Cha ơi, chấm chấm gạch gạch là cái gì vậy ạ?”
Lâm Quân Trạch ngẩn ra.
Suốt cả ngày, hai đứa con cứ ba hoa mấy lời lơ mơ, càng lúc càng khó mà hiểu nổi ý của chúng!
“Chấm chấm gạch gạch là cái gì cơ chứ?”
Nhị Bảo ở bên cạnh, tay vẫn mải miết vầy nước, bi bô giải thích thêm: “Dạ, chính là có nhiều chấm chấm lắm, với cả mấy đường gạch gạch nữa ấy ạ.”
Nói đoạn, thằng bé còn kéo tay Lâm Quân Trạch lại, mở lòng bàn tay anh ra, nắn nót vạch mấy đường, chấm mấy chấm lên đó.
Lâm Quân Trạch: “Sao cái này lại quen mắt thế nhỉ?”
Cái này giống hệt những gì Lâm Quân Trạch từng nói với Cố Tri Ý trước kia, tuy cách thức có khác biệt nhưng kết quả lại chuẩn xác đến kinh ngạc.
“Hai đứa đã nhìn thấy mấy thứ chấm chấm gạch gạch này ở đâu vậy?”
“Dạ, Đại Bảo đào được ạ!” Nhị Bảo ngơ ngác đáp lời cha.
“Vậy giấy đó đâu rồi?”
“Ôi trời, trong túi ấy ạ! Cha ơi, cha mau tráng nước giúp con đi, con lấy cho cha xem ngay lập tức!” Đại Bảo vỗ tay vào trán mình một cái chát.
Cu cậu nhớ ra tờ giấy vẫn còn nằm nguyên trong túi áo, chưa kịp lấy ra, liền cuống quýt giục Lâm Quân Trạch. Lâm Quân Trạch cũng tò mò không kém về tờ giấy hai anh em vừa đào được. Thế là anh xối vội mấy gáo nước cho sạch bọt xà phòng, đoạn dùng chiếc khăn tắm khô cứng chà lau mấy lượt cho hai đứa nhóc.
“Ôi chao! Ba hư quá thể! Nhẹ tay chút đi! Nhẹ tay chút đi mà!” Nhị Bảo phụng phịu kêu ca.
“ Đúng là người lớn chẳng biết thương con nít gì sất.”
Nghe cái giọng điệu kia sao mà giống hệt mấy lời Lâm Quân Trạch vẫn hay nói vậy không biết!
Đúng là mấy cu cậu nhóc con này đang muốn ‘ làm phản’ với cha rồi!!!
Lâm Quân Trạch bực mình ném chiếc khăn tắm cho hai đứa bé: “Tự chúng mày mà lau đi!”
Thôi được rồi! Đến cha ruột mà cũng chẳng hầu hạ nổi nữa.
Hai đứa bé liền cẩn thận lấy chiếc khăn bông lớn từ trong " không gian" của Cố Tri Ý, tỉ mỉ lau khô người.
Lâm Quân Trạch giúp hai đứa nhỏ mặc quần áo xong xuôi, mỗi tay ôm một đứa, rồi đi thẳng vào nhà.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, bộ quần áo bẩn của con để đâu rồi ạ?” Đại Bảo cuống quýt hỏi.
“Ôi không, c.h.ế.t rồi! Tờ giấy của con đâu mất tiêu rồi!” Đại Bảo mặt mày nhăn nhó, rõ vẻ ‘thôi rồi lượm ơi’ hiện lên trên mặt.
Cố Tri Ý đặt cuốn sách đang đọc xuống, thấy Đại Bảo làm bộ làm tịch như vậy thì bật cười hỏi: “Giấy tờ gì mà làm con hốt hoảng thế?”
“Con muốn đưa cho cha xem ạ.” Nhị Bảo vội vàng tiếp lời giải thích.
“Chậc! Mẹ để sẵn trên bàn cho hai đứa rồi đấy.”
Đại Bảo vùng vẫy đòi xuống. Thằng bé chạy đến gần bàn, đưa tờ giấy kia cho Lâm Quân Trạch.
“Bố, bố xem này! Đây là cái gì?” Đại Bảo tò mò nhìn Lâm Quân Trạch, hỏi.
Lâm Quân Trạch nhận lấy tờ giấy, anh từ từ mở ra. Vừa nhìn thấy kiểu chữ bên trong, sắc mặt anh đã lập tức trở nên nghiêm trọng.
---