Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 41

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đời trước vốn dĩ khẩu vị kén chọn, nên mới tự tay luyện được tài nấu nướng như thế này.

Nghĩ đến đời trước, Cố Tử Ý có chút buồn man mác, sau đó lại chuyên tâm vào nồi thịt kho đang sôi lục bục.

Đường chuyển màu cánh gián, cô nhanh tay cho thịt vào đảo đều cho thấm màu. Sau đó thêm hành khúc, gừng lát và các loại gia vị cơ bản khác. Thêm một ít rượu gạo, nước mắm, tiêu bột vào nồi, đảo đều một lượt.

Lại cho thêm một bát nước đun sôi nóng hổi đầy, đậy vung lại, om trên lửa nhỏ chừng một giờ đồng hồ.

Cố Tử Ý lại cho thêm mấy khúc củi vào bếp đun, đong gạo thổi cơm xong xuôi mới bước ra khỏi gian bếp. Nhiệt độ trong bếp hầm hập, đối lập hoàn toàn với cái tiết trời se lạnh bên ngoài.

Với cái nóng hầm hập của gian bếp, nếu không phải miễn cưỡng, Cố Tử Ý cũng chẳng muốn mò vào nấu nướng.

Chờ đến khi nồi cơm réo sôi, cô mới vặn nhỏ lửa. Đợi nồi thịt kho tàu gần cạn, cô thả thêm mấy quả trứng cút luộc sẵn vào, đun âm ỉ thêm chốc lát nữa là vừa.

Lúc Cố Tử Ý nấu cơm, cô không để hai đứa trẻ con bám riết lấy mình, bèn phát cho mỗi đứa một quyển sách ảnh, bảo chúng tự ra sân thoáng mát ngồi, tự mình ngắm nghía hình vẽ.

Tuy hai đứa nhỏ đều không biết lấy một chữ, nhưng vẫn chăm chú xem hình, thi thoảng còn xích lại gần, tiện thể xì xồ bàn tán những điều chúng “tâm đắc” riêng, không khí thật hòa ái.

Mùi thịt kho thơm lừng vừa bốc lên, hai đứa bé lập tức đánh rơi sách, ba chân bốn cẳng chạy đến đứng chực ngưỡng cửa bếp.

Cố Tử Ý cũng chẳng lấy làm lạ khi thấy hai đứa nhỏ lấp ló ngoài ngưỡng cửa bếp. Bọn trẻ chẳng làm được gì, chỉ có mỗi cái mũi là thính hơn chó săn! Cố Tử Ý bảo hai đứa đi rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị ăn cơm.

Bữa này, cả hai đứa trẻ con đều ăn đến độ no căng bụng. Thôi được rồi! Bữa nào bọn trẻ cũng chén no nê, không thể không nói rằng Cố Tử Ý quả có tài nấu nướng, chỉ nhìn hai đứa nhỏ ăn ngấu nghiến là đủ biết.

Nhìn thấy bọn trẻ ăn uống ngon miệng và tỏ ra trân trọng công sức của mình đến thế, nỗi bực dọc trong lòng Cố Tử Ý vì phải quần quật trong cái nóng hầm hập của bếp núc cũng xoa dịu đi phần nào.

Cơm nước xong xuôi, những người trong nhà vẫn có thói quen ngả lưng làm một giấc ngủ trưa. Ngủ trưa dậy, Cố Tử Ý nghĩ bụng nên nấu nướng ít đồ ăn để mai mang theo lên tàu hỏa, ít ra còn có cái để che tai mắt người đời.

Đầu tiên cô lấy ra một ít bột mì từ không gian riêng, chuẩn bị làm thành những chiếc bánh bột mì nướng dày dặn như tấm thớt. Thứ này dù hơi khô và khó nuốt, nhưng chúng thật sự chắc bụng, ăn vào là thấy no ngay. Cố Tử Ý cũng không quá cầu kỳ, kiểu cách, trên tàu hỏa người ra người vào phức tạp, ăn bánh nướng rất phù hợp với tình hình chung lúc bấy giờ.

Hiện tại đang là thời buổi đặc thù, kinh tế còn chưa phát triển, chưa phải lúc mở cửa cải cách, vì vậy Cố Tử Ý vẫn biết phải giữ mình khiêm tốn, không khoe khoang.

Chờ cho đến khi bột đã ủ nở, cô phết lên chút mỡ lợn, rắc thêm chút hành lá thái nhỏ cùng gia vị dậy mùi, sau đó áp chảo nướng vàng đều, đợi nguội. Lúc muốn ăn có thể dùng nước nóng hâm nóng lại.

Bất quá ở đây thuộc phương Nam, người phương Nam không chuộng mấy các loại bánh làm từ bột mì hay bột ngô. Bản thân Cố Tử Ý hai kiếp đều là người phương Nam, nhưng cô lại thích bánh hơn, khẩu vị của nguyên chủ cũng tương đồng, vì vậy cô không lo bị người ngoài để ý.

Bánh nướng xong, cô chia cho hai anh em mỗi đứa nửa chiếc bánh để lót dạ. Cố Tử Ý làm một lần rất nhiều bánh nướng, nhớ ra chuyện phải nhờ mẹ Lâm mua giúp ít lương thực, thế là cô bèn dứt khoát cầm theo mấy chiếc bánh, dắt hai đứa nhỏ sang nhà mẹ Lâm.

Trên đường đi, mấy bà thím, mấy cô thiếu phụ đang tụm năm tụm bảy tán gẫu dưới gốc đa cổ thụ đầu làng nhìn thấy Cố Tử Ý mang theo đồ ăn, xem ra lại sang nhà mẹ Lâm, thì không ngớt xì xào to nhỏ, bàn tán xôn xao.

“Cô nói xem, vợ lão Tứ nhà này, mấy ngày nay đều thấy cô ta mang đồ đến nhà họ Lâm, thật sự hiếm thấy mà!”

“Tháng nào lão Tứ nhà người ta cũng gửi khoản tiền trợ cấp về, cô họ Cố ấy đâu chỉ có hai lần đi chợ! Có gì mà kỳ lạ chứ.” Một bà cô trung niên thân hình phốp pháp ngồi bên cạnh, giọng điệu đầy vẻ ghen tị.

Bên cạnh đó lại có một người phụ nữ giọng lanh lảnh đầy vẻ chua ngoa: “Cũng may không phải con dâu nhà tôi, nếu không, chỉ dựa vào cái nết tiêu pha hoang phí này chắc nhà cửa đã lụi bại hết cả rồi!”

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 41