Trong đám người này, phần lớn đều là các bà mẹ chồng, ai nấy đều gật gù đồng tình với lời vừa nói. Họ đúng là hơi chướng mắt cái nết tiêu pha của Cố Tử Ý, còn cảm thấy may mắn lúc đó nhà mình đã không đề nghị dạm hỏi cho cô ta.
Cứ như thể Cố Tử Ý sẽ để mắt đến con trai nhà họ vậy.
Khi ấy, tầm mắt của Cố Tử Ý cao biết chừng nào! Hơn nữa, con cái nhà họ làm gì có tiền đồ sáng lạng như lão Tứ nhà người ta, mà tháng nào cũng chẳng có khoản tiền trợ cấp nào gửi về.
Vừa hay chị dâu Lưu cũng đi ngang qua gốc đa ấy, nghe thấy mấy lời bàn tán của những người này, lại nhớ đến Cố Tử Ý đã rất lễ phép với mình vào sáng nay, thế nên cô ấy lập tức cảm thấy mấy người phụ nữ lắm mồm này đang nói xấu sau lưng, bôi nhọ thanh danh Cố Tử Ý, vì vậy mà đã cãi lại: “Người nhà họ Lâm người ta có quyền tiêu pha, còn các người ở đây ghen tị làm gì? Hơn nữa, con trai mấy người cũng không có tiền đồ sáng lạng như lão Tứ nhà người ta, ngồi đây mà đố kỵ thì cũng chẳng phải tiền nong gì của các người.”
Nói xong, cô ấy hừ một tiếng, rồi hậm hực bước thẳng vào thôn, cũng không thèm nhìn đám phụ nữ lắm lời kia. Đám phụ nữ bị nói vậy thì ai nấy đều đỏ mặt tía tai vì xấu hổ. Cuối cùng vẫn có một người đứng lên, phủi phủi tay áo: “Ôi, trời cũng đã ngả về chiều, tôi cũng nên trở về nấu cơm đây!” Những người phụ nữ khác nghe thấy bà ta nói như thế cũng vội vàng viện cớ trong nhà còn công chuyện, hẹn bữa khác lại tụ họp tán gẫu, vì thế mà tất cả đều tản đi, lòng dạ không vui vẻ gì.
Cố Tử Ý vừa đi ngang qua gốc đa, cô đã cảm nhận được những ánh mắt dòm ngó, soi mói của đám đàn bà xóm. Cô chỉ lướt mắt qua, cũng chẳng thấy ai thật sự thân thiết với mình. Dường như trong đám người đó, hầu hết đều là những bà buôn chuyện, vì thế Cố Tử Ý cũng chỉ thẳng lưng bước tiếp.
Đối với những lời đồn đại thêu dệt đủ thứ chuyện thị phi về cô, Cố Tử Ý chỉ cần nghe qua cũng đủ hiểu, chẳng qua là mấy chuyện cô tiêu tiền như nước, ăn mặc khác người mà thôi.
Cố Tử Ý không hề cảm thấy mình nên ngại ngùng gì cả. Chồng mình làm ra tiền, mình có quyền hưởng thụ, thích gì thì làm nấy.
Chừng mười lăm phút sau, cô đã đặt chân đến nhà ông bà Lâm. Mẹ Lâm khi ấy đang lúi húi rửa mớ rau tươi trong sân. Không muốn vòng vo làm gì, Cố Tử Ý liền đưa thẳng cho mẹ Lâm tám mươi đồng bạc. Cô nhờ bà đến kỳ phân phối lương thực của hợp tác xã trong thôn thì mua giúp gia đình cô năm mươi cân bột ngô, ba trăm cân gạo, và nhớ mua thêm một ít khoai lang nữa.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, giá cả này cũng phải chăng. Mua lương thực trong thôn không cần đến phiếu, mỗi cân bột ngô chỉ tốn một hào hai, gạo thì một hào. Riêng khoai lang còn rẻ hơn nhiều, vì được trồng quanh năm nên tính ra chỉ có một xu một cân.
Cố Tử Ý đưa dư tiền cho mẹ Lâm, cứ để bà tự lo liệu giúp cô đến lúc đó. Thấy mẹ Lâm sắp sửa nấu bữa trưa, cô không nán lại lâu thêm nữa mà dẫn hai đứa nhỏ trở về nhà.
Về đến nhà, Cố Tử Ý chỉ làm một bát mì đơn giản, thêm một quả trứng chần nước sôi cùng chút thịt thái nhỏ. Món ăn tuy đơn sơ nhưng lại ngào ngạt hương thơm.
Những năm 70 ở nông thôn làm gì có chuyện vui chơi giải trí nào! Bởi vậy, đợi đến khi trời nhá nhem tối, cả nhà Cố Tử Ý đã lục tục lên giường. Lúc này chắc hẳn cũng chưa đến tám giờ tối. Trước đây, việc cô phải lên giường sớm thế này thật không thể hình dung nổi.
Nhưng giờ thì khác rồi. Không ngủ thì biết làm gì đây? Cứ ngồi ngây ngốc trong phòng để muỗi đốt à? Thà cứ nằm xuống cho rồi.
---