Sau khi nhìn lén xong, người phụ nữ nọ còn rôm rả thuật lại chuyện này cho mấy chị em thân thiết của mình cùng nghe. Ai nấy đều cảm thấy Cố Tri Ý đúng là không biết tự lượng sức, chẳng biết mình nặng mấy cân mấy lạng. Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp khu tập thể quân nhân. Ai cũng biết vợ của Lâm phó đoàn trưởng muốn thi vào Đại học Hoa Thanh. Về chuyện này, có kẻ thì ghen tị, có người lại thầm mừng thay, song cũng có không ít người cho rằng Cố Tri Ý hoàn toàn có thể thi đậu.
Cố Tri Ý cũng chỉ điền duy nhất một nguyện vọng là ngành Thông tin của Đại học Hoa Thanh. Trong lòng cô đã luôn chắc chắn từ trước, hiện tại cũng càng biết rõ mình muốn làm gì, thế nên cô không hề chút nào do dự khi quyết định ngành học này.
Thế nhưng cô lại chẳng ngờ rằng chuyện này bị người khác nhìn lén, rồi lại còn thêu dệt, đồn thổi ra ngoài. Mấy chị em bà tám này đúng là rỗi hơi thật!
Chẳng qua Cố Tri Ý cũng chẳng bận tâm quá nhiều đến những lời ong tiếng ve này. Đến lúc đó, kết quả sẽ tự có câu trả lời, chẳng cần phải giải thích nhiều lời.
Điền nguyện vọng xong, chỉ mấy ngày sau là đến kỳ thi. Cố Tri Ý dự thi ở huyện thành.
Thời tiết hôm nay cũng không đến nỗi tệ lắm, dù đã có ánh nắng mặt trời nhưng bên ngoài vẫn thực sự rất lạnh. Thế nên Cố Tri Ý phải quấn mình kín mít trong mấy lớp áo, cũng cẩn thận kiểm tra lại lượt những vật dụng cần mang theo. Đại Bảo và Nhị Bảo đều cảm thấy lạ lẫm làm sao, sao mẹ cũng phải đi thi giống như hai anh em chúng vậy?
Bữa sáng hôm nay là do Lâm Quân Trạch nấu. Anh làm hai quả trứng gà luộc và một chiếc bánh quẩy nóng hổi. Cố Tri Ý nhìn thấy bữa sáng quen thuộc mà bật cười, khẽ đỡ trán, không ngờ xuyên không về quá khứ bao nhiêu năm rồi mà món điểm tâm truyền thống này vẫn chẳng hề thay đổi.
Đại Bảo nhìn thấy mẹ cũng có bữa sáng đặc biệt như mình thì đứng một bên vỗ tay reo mừng, "Oa oa oa, chúc mẹ thi được một trăm điểm nhé!"
Cố Tri Ý khom lưng hôn Đại Bảo một cái, nói: "Cảm ơn Đại Bảo của mẹ!"
Nhị Bảo ghen tị nói theo: "Con chúc mẹ, chúc mẹ... thắng lại trở về!"
Đại Bảo thở dài sửa lại cho em trai: "Là thắng lợi trở về mới đúng!"
"Em biết mà, em cố ý nói như vậy đấy chứ!" Nhị Bảo phân bua.
Cố Tri Ý chẳng hề ngần ngại, cũng thơm Nhị Bảo một cái.
Lâm Quân Trạch thấy vậy cũng làm mình làm mẩy ghen tỵ: "Này vợ, anh cũng muốn một nụ hôn của em chứ!" Cố Tri Ý chỉ mỉm cười, đoạn ngồi vào bàn ăn cơm.
Tam Bảo ngồi một bên, chốc chốc lại ngó cái này, chốc chốc lại dòm cái kia, cuối cùng ôm lấy Cố Tri Ý nói: "Má ơi má, thơm thơm!"
Cố Tri Ý cũng chỉ đành chịu, biết làm sao bây giờ!
Rốt cuộc Cố Tri Ý vẫn không nỡ, cúi xuống thơm Tam Bảo một cái.
Lâm Quân Trạch thấy thế bèn nói: "Thấy chưa, đúng là đối xử thiên vị quá đỗi!"
Cả nhà ăn xong bữa sáng, Lâm Quân Trạch dẫn ba đứa con trai cùng đưa Cố Tri Ý đến trường thi. Vì thời gian gấp rút, lãnh đạo chỉ kịp sắp xếp một trường học ở huyện lỵ làm địa điểm thi tạm bợ.
Quân đội vốn rất coi trọng người nhà của các cán bộ quân nhân, thế nên đã đặc biệt sắp xếp một chiếc xe tải thùng để đưa đón họ đến trường thi. Trên xe phần lớn là các quân tẩu sống trong khu tập thể, tự mình đến thi. Nhìn thấy cả nhà Cố Tri Ý cùng đi tới trường thi thì họ vừa thầm trách Cố Tri Ý làm ra vẻ ta đây, lại vừa không khỏi thầm ngưỡng mộ cô. Một kỳ thi quan trọng như thế, được chồng xin nghỉ phép để đích thân đưa đón như vậy, quả là khiến người khác không khỏi ghen tỵ. Dù vậy, ngoài mặt họ không tiện nói gì, chỉ lặng lẽ giở sách giáo khoa ra ôn bài lần cuối.
Khi đã lên xe, cả nhà Cố Tri Ý đều giữ im lặng tuyệt đối. Tam Bảo định bi bô vài câu, liền bị Cố Tri Ý nhỏ giọng ngăn lại: “Tam Bảo ngoan nhé, má cho con xem tập tranh, đừng nói chuyện làm ồn đến các cô các thím.”
Tam Bảo rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lâm Quân Trạch, chăm chú xem tranh. Đại Bảo và Nhị Bảo cũng hiểu, đây không phải lúc để nói chuyện ồn ào. Hai anh em chẳng cần Cố Tri Ý phải nhắc nhở, đã tự giác ngồi yên một chỗ.
---