Không ít lần, khi đi ngang qua bàn của Cố Tri Ý, giám thị đều cố tình nán lại, chăm chú quan sát cách cô giải bài. Càng nhìn, vị giám thị ấy càng không khỏi ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Tuy nhiên, vị giám thị cũng không hề làm phiền cô, chỉ lặng lẽ giả vờ như vô tình lướt ngang qua. Cố Tri Ý dĩ nhiên nhận ra điều đó, nhưng cô chỉ chuyên tâm vào bài thi của mình, chẳng bận lòng mảy may.
Các chỗ ngồi trong trường thi đều cách nhau một khoảng. Đám người bên kia đưa mắt ra hiệu cho nhau, sau đó một tờ giấy nhỏ được ném về phía bàn Cố Tri Ý. Cậu học trò ngồi sau khẽ ho khan, gọi khẽ cô, ý muốn nhờ cô chuyền giùm tờ giấy đó. Cố Tri Ý nghe thấy nhưng làm ngơ như không.
Mà bên phải Cố Tri Ý là một quân tẩu trong quân khu, thấy vậy liền nảy ra ý đồ. Chị ta giơ tay thật cao rồi đứng hẳn dậy.
Cố Tri Ý khẽ đưa chân ra ngoài, giấu tờ giấy vào dưới đế giày.
Người phụ nữ kia, chính là Lâm Lợi, thấy được cảnh này thì cười khẩy, thầm nghĩ, làm vậy mà hòng qua mắt được ai?
“Có chuyện gì?” Giám thị nhìn thấy có người giơ tay nên còn tưởng rằng đề bài xảy ra vấn đề.
“Thưa giám thị, tôi phát hiện có người gian lận.” Lâm Lợi nói đoạn, đưa tay chỉ thẳng vào Cố Tri Ý, “Giám thị, chính thị cô ấy, cô ấy gian lận!”
Cố Tri Ý ngỡ ngàng như mới hay biết, ngẩng đầu lên ngơ ngác hỏi: “ Tôi gian lận á?” Biểu cảm ấy trông thật ngây thơ lạ lùng.
Vị giám thị cũng nhíu mày, tiến lại gần bên này nhìn hai người.
Lâm Lợi nói: “Còn chối là không gian lận ư? Cô nhấc chân lên cho mọi người nhìn tờ giấy dưới đế giày cô đi!” Lâm Lợi nói với vẻ mặt đinh ninh.
Giám thị đã xem qua bài thi của Cố Tri Ý nên trong lòng chưa vội tin. Thế nhưng, đây là kỳ thi trọng đại đầu tiên sau hơn chục năm trời, mọi người đều rất coi trọng, cho nên vị giám thị đành nhẹ nhàng nói với Cố Tri Ý: “Bạn học này, mong cô thông cảm hợp tác một chút, mời cô nhấc chân lên để chúng tôi kiểm tra xem dưới đế giày có tờ giấy nào không.”
Cố Tri Ý gật đầu ra chiều đã hiểu, sau đó rất dứt khoát mà nâng chân mình lên. Dưới đế giày chẳng có gì cả, càng không có lấy một mẩu giấy nào như Lâm Lợi đã tố cáo.
Đôi mắt Lâm Lợi trợn trừng, không tin vào cảnh tượng trước mắt, “Không, rõ ràng tôi thấy cô giấu mà, sao lại không có được? Cô nói đi, cô đã giấu đi đâu rồi phải không?”
Thấy Lâm Lợi còn muốn cãi cọ thêm, giám thị lạnh giọng nói: “Được rồi, chắc là cô đã nhìn nhầm rồi. Các bạn học khác tập trung nào, mau làm bài tiếp đi!”
Vốn dĩ cho rằng nói như vậy rồi, Lâm Lợi nếu là người hiểu chuyện, cũng nên tự kiếm bậc thang mà bước xuống. Ai mà ngờ được, cô ta vừa thấy ánh mắt Cố Tri Ý chỉ khẽ liếc nhìn đầy ẩn ý, lý trí cô ta bỗng chốc bay sạch.
“Cô, cô nói xem cô đã giấu nó đi đâu? À tôi biết rồi, chắc chắn cô đã giấu nó vào trong giày chứ gì. Có giỏi thì cô cởi giày ra xem nào!” Vừa nói, cô ta đã định nhào tới tự tay cởi giày của Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý chỉ liếc một cái đầy vẻ khinh thường, rồi mặc kệ ả, tự mình ngồi xuống ghế.
“Được rồi, vị bạn học này, nếu cô còn tiếp tục quấy rầy không đâu nữa, vậy tôi chỉ có thể hủy bỏ tư cách thi của cô.”
Vị giám thị cũng bị cô ta làm cho bực mình, người đâu mà rắc rối thế này, không lo làm bài cho tốt lại cứ thích kiếm chuyện thị phi không đâu?
Cảnh tượng vừa rồi khiến mọi người không khỏi thắc mắc, hình như hai người họ có quen biết nhau, ắt hẳn là từng có hiềm khích gì đó?
Lâm Lợi bị giám thị uy h.i.ế.p như vậy cũng không dám hé răng thêm nữa.
Cô ta liếc nhìn Cố Tri Ý một cái sắc lẻm, rồi mới miễn cưỡng ngồi xuống và bắt đầu làm bài thi của mình.
---