Bởi vậy, mấy buổi thi sau đó vẫn diễn ra một cách suôn sẻ.
Nhưng mà vì khoa mà Cố Tri Ý thi vào chính là khoa thông tin, nên cô phải thi thêm một môn ngoại ngữ.
Hết thảy mọi thứ đều vẫn nằm trong dự liệu của Cố Tri Ý.
Mỗi một lần cô đều nộp bài thi trước giờ quy định, những thí sinh trong phòng thi dần trở nên quen mặt với cô.
Ai nấy đều thầm nghĩ Cố Tri Ý chắc hẳn là vì không làm được bài nên mới đành phải nộp bài sớm thế này.
Suy cho cùng thì đều là học sinh như nhau, có ai lại không cố gắng đến tận phút cuối cùng, sợ rằng mình làm sai hoặc bỏ sót mất điều gì đó quan trọng.
Cố Tri Ý lững thững rời khỏi phòng thi.
Kỳ thật Cố Tri Ý đã sớm bị người khác để ý.
Người theo dõi cô, đương nhiên chẳng phải ai xa lạ, mà chính là vị thầy giáo coi thi môn Toán đầu tiên.
Cũng không phải là đề bài quá khó, mà chỉ vì phương pháp giải đề độc đáo của Cố Tri Ý đã khiến ông phải đặc biệt chú ý đến cô.
Vị thầy giáo này cũng là một nhân vật có tiếng trong giới toán học, lần này về huyện nhỏ này làm giám thị, không ngờ lại gặp được một mầm non hiếm có.
Cố Tri Ý bước ra khỏi trường thi, nào ngờ đã thấy Lâm Quân Trạch cùng ba đứa nhỏ đang đứng chực sẵn ở cổng trường.
Vừa thấy Cố Tri Ý, cả ba đứa trẻ đều vô cùng hớn hở, vẫy tay rối rít gọi mẹ.
Cái thằng nhóc mách lẻo chuyên nghiệp Nhị Bảo, vừa thấy mẹ liền chạy ào tới, ôm chầm lấy chân cô, nũng nịu trách: “Mẹ ơi, mẹ thi xong rồi sao ạ? Mình về nhà được rồi chứ mẹ?”
“Ừm, đúng rồi. Có chuyện gì thế con?”
Cố Tri Ý xoa xoa đầu Nhị Bảo, chỉ cần nhìn thái độ của thằng bé là biết ngay có điều muốn than thở.
Quả nhiên không sai!
Nhị Bảo liền oang oang kể tội: “Ba ba chẳng nấu cơm cho bọn con gì cả, toàn bắt ăn cơm trắng với đường thôi. May mà thím Hương Hương thấy bọn con tội nghiệp quá, mới gọi sang nhà thím ấy ăn cơm đó mẹ ạ!”
Đại Bảo đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lịa. Hai anh em đứa tung đứa hứng, cứ thế “phanh phui” bố ruột không chút nể nang.
Cố Tri Ý: “…”
Cô đưa ánh mắt sắc như d.a.o cau nhìn về phía Lâm Quân Trạch. Cái người đàn ông này, rõ ràng vẫn có thể tự mình vào bếp được kia mà, vậy mà lại để mấy đứa trẻ con phải chịu đói meo!
“Vợ ơi, không phải vậy đâu, em nghe anh nói đã!”
Lâm Quân Trạch, cái người đàn ông này, quả nhiên có bản năng sinh tồn rất cao.
Cố Tri Ý gật đầu: “Được thôi! Về nhà anh cứ chuẩn bị mà biện bạch cho thật khéo léo vào.”
Nói đoạn, cô liền bế lấy bé Tam Bảo vẫn đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh.
Tam Bảo đã mấy hôm không được gặp mẹ, vừa nhìn thấy Cố Tri Ý liền vô cùng xúc động. Vừa được mẹ bế, thằng bé đã ôm chặt lấy cổ cô, không buông.
“Mẹ, nhớ mẹ lắm.”
“Ôi chao, mẹ cũng nhớ Tam Bảo nhiều lắm chứ. Thôi nào, mình về nhà thôi con.”
Lâm Quân Trạch vì có công việc nên tiện đi cùng chuyến xe chở hàng đến đây. Vừa hay chuyến xe cũng đã đến nơi, cả đoàn liền cùng nhau trở về.
Trên đường về, Lâm Quân Trạch không hề hỏi Cố Tri Ý về chuyện thi cử của cô.
Anh tin tưởng vợ mình tuyệt đối, vả lại, cho dù cô có thi trượt đi chăng nữa, thì chẳng phải vẫn còn có anh ở đây gánh vác sao?
Về đến nhà, cả nhà cũng ngầm hiểu nên chẳng ai nhắc đến chuyện này nữa.
Thế nhưng, Cố Tri Ý vẫn muốn tìm anh để “thanh toán” cho ra nhẽ.
“Nói đi, tại sao anh lại không chịu nấu cơm cho các con hả?”
Lâm Quân Trạch gãi đầu, ngượng ngùng đáp: “Vợ à, cơm anh nấu đúng là khó ăn lắm.”
“Hử?” Lại một lần nữa, cô phải đối mặt với ánh mắt sắc như d.a.o găm của Cố Tri Ý!
---