Dù hai người đã hơn một năm không gặp gỡ, nhưng vừa thấy mặt, vài ba câu chuyện đã đủ làm cái cảm giác thân thiết ngày nào chợt sống dậy.
“Nghĩ bụng chắc các em vừa về chưa kịp có gì bỏ bụng, chị mang cho nhà mấy món này.” Lâm Xuân Lệ đưa đồ vật trong tay qua.
“Vậy thì cảm ơn chị Xuân Lệ nhiều nhé.”
Cố Tri Ý vội kéo chị ấy vào nhà, hai chị em bắt đầu râm ran chuyện trò.
Một lát sau, Lâm Xuân Lệ mới chợt nhớ ra: “À này, chị còn chưa kịp chúc mừng em đâu, cô sinh viên của đại học Hoa Thanh danh giá!”
Lâm Xuân Lệ thật lòng vui mừng cho Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý trước kia cũng từng hỏi Lâm Xuân Lệ có muốn thử thi cử không, nhưng chị ấy lúc nào cũng lo lắng cho bốn miệng ăn nheo nhóc ở nhà, không đành lòng trút hết gánh nặng lên vai anh nhà.
Cố Tri Ý cũng không nói thêm, bởi cô hiểu rằng việc thi đại học được khôi phục cũng là điều bất ngờ với nhiều người. Giờ đây, con đường ấy đã mở ra, liệu chị Xuân Lệ có thay đổi suy nghĩ không nhỉ?
Dù sao thì chị Xuân Lệ cũng là người bạn đầu tiên của Cố Tri Ý ở thế giới này, nên cô vẫn muốn hỏi thêm một câu.
Thật ra thì cô cũng hiểu được những gánh nặng đang đè lên vai Lâm Xuân Lệ.
Nhiều khi không phải bản thân không muốn phấn đấu, chỉ là cuộc sống mưu sinh đã bào mòn hết đi những góc cạnh của tuổi trẻ. Người ta không còn muốn thay đổi hoàn cảnh hiện tại, thêm một lần nữa đối mặt với những điều hoàn toàn mới mẻ, bắt đầu một cuộc đời khác. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng còn mang theo nỗi sợ hãi mơ hồ về một tương lai bất định chăng?
Khóe môi Lâm Xuân Lệ trĩu xuống, chị thở dài: “Chị thì thôi đi, giờ là mẹ của mấy đứa con rồi, không còn tâm trí đâu mà bon chen nữa đâu.”
Lâm Xuân Lệ vẫn giữ nguyên suy nghĩ ấy, không muốn bon chen thay đổi gì thêm, cảm thấy bản thân mình cũng đã quá lứa lỡ thì rồi.
Mười năm đằng đẵng trôi qua, biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Có lẽ thuở ban đầu, chị ấy còn mang theo chút không cam lòng, thấy số phận bất công, nhưng dần dần, bị vòng xoáy cơm áo gạo tiền và những chuyện vụn vặt trong nhà quấn lấy, bao nhiêu khí phách và hăng hái của tuổi trẻ cũng theo đó mà phai nhạt đi cả.
Cố Tri Ý gật đầu, thầm hiểu và tôn trọng quyết định của Lâm Xuân Lệ. Dẫu sao, trong thời buổi này, đâu phải chỉ có mỗi con đường vào đại học là lối thoát duy nhất cho một kiếp người.
“Chị Xuân Lệ, anh Dũng nhà mình bên đó còn làm công việc thu mua không ạ?”
Cố Tri Ý ghé sát bên tai Lâm Xuân Lệ, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Xuân Lệ gật đầu: “Vẫn còn, nhưng dạo này chính quyền kiểm tra gắt gao lắm, nên chị cũng không để anh Dũng nhà mình đi làm mạo hiểm nữa.”
Cố Tri Ý đồng tình gật đầu: “ Đúng là vậy, tiền bạc kiếm hoài cũng không hết, nhưng an toàn của bản thân mới là trên hết.”
Cố Tri Ý vốn biết trước, khoảng thời gian này việc kiểm tra sẽ tương đối gắt gao. Thế nên, ngay từ những ngày cuối năm, Cố Tri Ý đã dặn dò Trương Lực bên này tạm thời ngừng mọi hoạt động lại.
Trong giai đoạn này, tốt nhất vẫn nên tạm thời ẩn mình, tránh mọi sự soi xét.
Theo như ký ức của Cố Tri Ý, dường như ở kiếp trước, Trương Lực cũng gặp phải chuyện không hay vào đúng thời điểm này.
Thế là cô dứt khoát cho họ nghỉ ngơi, ai nấy đều được về ăn Tết sớm hơn dự định.
Mặc dù mấy người Trương Lực vẫn còn muốn kiếm thêm đồng ra đồng vào, nhưng Cố Tri Ý đã không còn cung cấp nguồn hàng nữa, thế là họ đành chịu, ai nấy đều phải nghỉ.
Cũng xem như là một kỳ nghỉ dài, để ở nhà sum vầy bên người thân.
Lâm Xuân Lệ nán lại trò chuyện một lúc rồi mới ra về. Vừa lúc đó, Cố Tri Ý mới nhớ ra số tiền hàng cuối cùng mà cô đã dặn Trương Lực cất giấu kỹ lưỡng trong cái hốc bí mật mình đã tự tay đào.
Cô liền đi ngay vào bếp, dịch ngăn tủ sang một bên, rồi cẩn thận cạy viên gạch lát nền lên. Thò tay vào trong, quả nhiên cô sờ thấy một vật cứng rắn.
Trước đây, vì sợ gửi tiền đến đơn vị bộ đội của Cương Tử thì không tiện, Cố Tri Ý đã bảo anh ấy trực tiếp đặt tiền vào đây. Ngay khi Cương Tử vừa cất vào, cô đã kịp lấy đi ngay sau đó rồi. Nhờ vậy mà không cần lo lắng khoản tiền này sẽ bị người ngoài dòm ngó.
Số tiền cuối cùng chắc hẳn mới được cất vào hôm qua, Cố Tri Ý chợt quên béng mất. Thành ra tận bây giờ mới lấy ra, vừa vặn coi như khoản tiền chi tiêu sắm sửa ngày Tết.
Khôi phục chỗ giấu tiền lại dáng vẻ ban đầu, cô cũng đẩy ngăn tủ trở về vị trí cũ.