Sau khi Lâm Quân Trạch rời giường liền cưỡi xe đạp đi mua lương thực. Đồ nấu nướng trong nhà vẫn còn đầy đủ, nhưng trên danh nghĩa vẫn phải đi mua sắm ở ngoài cho phải phép.
Thực ra, những thứ cần sắm sửa cho ngày Tết có thể để mai hãy lo liệu.
Nhưng bữa tối cũng cần phải có, cho nên Lâm Quân Trạch vẫn phải ghé qua cửa hàng quân nhu của đại đội, mua lương thực.
Riêng khoản thịt cá, anh dặn cô cứ nói về bên nhà họ Lâm lấy một ít. Cứ đóng cửa mà ăn trong nhà, có ai hơi đâu mà biết họ ăn thịt, ăn cá, hay những món gì khác nữa.
Lâm Quân Trạch mua lương thực trở về, Cố Tri Ý cũng bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Buổi tối, cả nhà dùng bữa đơn giản hơn một chút. Bây giờ trời đã sang đông, mọi người ăn uống xong cũng đều tranh thủ đi nghỉ sớm.
Cố Tri Ý đun nước, cả nhà được tắm nước ấm thật thoải mái, sau đó cũng lần lượt ngả lưng lên giường.
Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch dặn dò mai phải đi chợ sắm sửa chút đồ đạc. Nếu còn thời gian thì còn phải về thăm nhà ngoại một chuyến cho phải đạo. Nếu thật sự không kịp thì đành phải chờ đến tận mùng hai Tết mới về nhà mẹ đẻ được.
Ngày hôm sau, Lâm Quân Trạch đi huyện thành mua ít quà cáp thăm hỏi người thân, còn Cố Tri Ý lại lấy mấy loại quả từ trong không gian ra, biếu cho mỗi nhà một ít.
Kỳ thực, đó chính là đặc sản của vùng Liêu bên đó, còn có mấy hũ tương vịt Cố Tri Ý tự tay ủ trong không gian của mình.
Cô mang cho nhà họ Lâm ba phần, giờ đã chia nhà ra ở riêng, mỗi gia đình một phần, và cũng cầm một phần sang nhà Lâm Xuân Lệ.
Khi Cố Tri Ý vừa thu xếp xong xuôi, Lâm Quân Trạch cũng đã về đến. Có lẽ hôm nay không đi đến nhà họ Cố được, bởi vì Mẹ Lâm đã bảo buổi chiều cùng nhau ủ bột, sửa soạn làm những mẻ bánh bao trắng ngần gói Tết.
Tối đó cả nhà lại quây quần bên mâm cơm ấm cúng, bởi vì ngày hôm sau chính là ba mươi Tết.
Vừa ăn trưa xong, mọi người đã vội vàng tắm gội sạch sẽ, thay cho mấy đứa nhỏ bộ quần áo mới tinh tươm.
Rồi bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên. Năm trước không trở về nhà, năm nay Mẹ Lâm có ý định muốn cả đại gia đình tề tựu đông đủ quanh mâm cơm tất niên ấm áp.
Cố Tri Ý cũng không từ chối, dù sao thì sau này cả nhà bọn họ cũng mỗi người một ngả, cũng chẳng biết đến khi nào mới lại có những bữa cơm đoàn viên sum vầy như thế này.
Cố Tri Ý cũng không có ý kiến gì đối với chút yêu cầu này của người lớn, cô thu xếp đồ đạc, nhờ Lâm Quân Trạch mang theo chiếc lò than nhỏ, rồi cùng anh sang nhà bên ấy.
Năm nay Cha Lâm cũng làm bánh cuộn thịt, mâm cỗ tất niên làm sao có thể thiếu đi món này được chứ?
Còn có gà luộc, và làm thêm mấy món ăn nữa. Cố Tri Ý bên này đã làm xong nước dùng. Chỉ cần đổ canh gà vào hâm nóng là có thể dùng ngay, cốt là để mọi người ấm lòng ấm dạ.
Nhưng mà cũng sợ bọn họ ăn không no, Cha Lâm còn xào thêm một đĩa hủ tiếu.
Hủ tiếu xào cũng là dùng bột nước thêm bột sống làm ra, cùng loại với mì xào, nhưng mùi vị lại khác biệt rõ rệt.
Hủ tiếu ở đây thường được hấp chín rất nhiều rồi phơi khô, giống như sợi mì, ngày thường muốn ăn thì cứ lấy ra nấu thành canh.
Hương vị cũng không tệ chút nào.
Cố Tri Ý vừa vặn mang theo loại tương do cô tự tay làm mang về, cho nên lần này xào hủ tiếu bỏ thêm loại tương này, quả là khỏi chê, mùi vị thật sự hảo hạng.
Cái bàn không đủ lớn, không đủ chỗ cho người của cả gia đình ngồi, cho nên Cố Tri Ý bên này làm hai cái nồi lớn. Mấy đứa nhóc bên kia là nước canh đơn giản, còn người lớn bên này là nồi với hai loại nước dùng khác nhau, để mọi người tùy ý gắp đồ ăn vào nồi.
Cố Tri Ý cũng không ôm Tam Bảo, cô múc cho cậu nhóc chút canh thanh đạm và một ít đồ ăn tương đối dễ tiêu hóa, đặt ở trong chén, để cho cậu nhóc từ từ ăn.
Hôm nay Cố Tri Ý cầm hai bình rượu, lúc ngồi vào bàn liền rót cho mỗi người một chút. Phụ nữ thì rót rượu hoa quả, nồng độ cồn nhẹ, lại thoang thoảng vị ngọt dịu của trái cây.
Cha Lâm bưng chén rượu lên, mọi người thấy vậy cũng đều sốt sắng nâng chén rượu của mình lên.
“Năm nay, gia đình ta hiếm hoi lắm mới có dịp quây quần đông đủ như vậy, chẳng biết đến bao giờ mới lại có một khoảnh khắc tương tự. Nhưng mà, với tư cách là người cha, cha vẫn vô cùng mừng rỡ, bởi điều đó chứng tỏ các con đều đã có con đường riêng, có tương lai sáng lạn của riêng mình.”