Cố Tri Ý nghe Lâm Quân Trạch bày tỏ vậy thì đồng tình đáp lời: “Trước khi cha con anh đặt chân đến đây, em đã tính toán chuyện này đâu ra đấy rồi. May thay, khu vực quanh đây có một trường tiểu học khá khang trang, mấy hôm trước em cũng đã lo liệu đâu vào đấy mọi thủ tục nhập học rồi. Riêng Tam Bảo, em tính cứ gửi thằng bé ở nhà giữ trẻ. Ở đó các cháu tầm hai, ba tuổi đều được cô trông nom cẩn thận. Giữa trưa em đi học về sẽ qua đón chúng về nhà.”
“Như vậy thì hay quá, chẳng qua là em sẽ phải tảo tần vất vả thêm rồi.” Lâm Quân Trạch vươn tay nắm lấy bàn tay Cố Tri Ý.
“Không vất vả đâu, mấy đứa nhỏ ở cạnh em thì còn nỗi vất vả nào nữa đâu. À đúng rồi, mấy hôm trước Hiểu Lan có gửi thư hồi âm, nói rằng cô bé và mẹ chồng đã tới trường học bên ấy rồi. Cương Tử thuê nhà gần đó, bé con có bà nội trông nom, nên Hiểu Lan mới chuyên tâm học hành được.”
Hai vợ chồng cứ thế mà tỷ tê đủ chuyện trên trời dưới biển. Mấy đứa nhỏ sau bữa cơm đã thấm mệt, nằm lăn ra giường ngủ say sưa. Dù hơn một tháng không gặp, nhưng hai người chẳng hề thấy mệt mỏi mà cứ chuyện trò không ngớt, cứ ngỡ như chưa từng xa cách.
Sau khi tỉnh giấc, Đại Bảo và Nhị Bảo liền bắt đầu mách tội, kể hết tất tật những “tội” của bố mình trong suốt thời gian qua cho Cố Tri Ý nghe. Nào là không cho bọn họ tắm rửa, nấu cơm khó nuốt trôi, còn dọa dẫm nếu không ngoan thì không dẫn đi tìm mẹ, và đủ thứ chuyện khác nữa.
Cố Tri Ý nghe xong thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Vì phải chăm sóc bọn nhỏ hơn một tháng, Lâm Quân Trạch cũng đã kiệt sức, vẫn còn đang ngủ say. Cô không để mấy đứa nhỏ đi đánh thức bố mà dẫn chúng ra khỏi phòng, chuẩn bị làm chút đồ ăn ngon để bồi bổ cho chúng. Cô lấy mấy món đồ chơi mới tậu ra cho bọn trẻ chơi, rồi tự mình vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Chiều hôm đó, bà Tần Tố Lan ghé qua thăm, rồi kể lại rằng bà thấy trong nhà Cố Tri Ý có đàn ông. Sau khi Cố Tri Ý giải thích cặn kẽ, bà mới vỡ lẽ đó chính là chồng cô. Các nhà gần nhau, xóm giềng ai nấy đều tràn ngập sự tò mò về Cố Tri Ý, người vừa mới chuyển đến. Bởi vậy, hôm nay thấy có người đàn ông đi lại trong sân nhà cô, họ liền xúm xít lại dò hỏi.
Bà Tần Tố Lan thấy không còn chuyện gì để nói nữa thì mới quay về.
Mùi thức ăn Cố Tri Ý nấu trong nhà lan tỏa khắp nơi. Dẫu vậy, bên ngoài chỉ ngửi thấy hương thoảng bay ra, mơ hồ chẳng rõ từ đâu, bởi cô đã đóng chặt cửa, sợ mùi hương quá nồng nặc. Cô cứ quanh quẩn trong bếp để nấu nướng, xong xuôi mới bưng thức ăn ra, như vậy mùi cũng sẽ không quá gắt. Cố Tri Ý làm vài cái bánh ngọt nhỏ cho bọn nhỏ ăn lót dạ trước, lát nữa sẽ chuẩn bị bữa cơm chiều sau.
Lúc này, Lâm Quân Trạch cũng đã thức giấc, anh đi vào phòng bếp, với tay lấy một miếng bánh ngọt nhỏ cho vào miệng: “Ừm, ngon thật đấy!” Lâm Quân Trạch vốn thích đồ ngọt, đã lâu rồi chưa được ăn bánh ngọt nên đôi mắt anh sáng rỡ vì sung sướng.
Sau khi ăn bánh ngọt xong, Lâm Quân Trạch thấy bọn trẻ không có ở đây nên sán lại gần Cố Tri Ý, muốn ôm ấp, tình tứ một chút. Ai ngờ Nhị Bảo, với cái mũi thính của mình, đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng. Vừa lôi kéo Đại Bảo và Tam Bảo đi tới phòng bếp, cậu nhóc liền nhìn thấy hành động có phần không đứng đắn của bố mình. Nhị Bảo lập tức che kín hai mắt Tam Bảo, miệng lẩm bẩm: “Tam Bảo, phi lễ, phi lễ!”
Đại Bảo thở dài bổ sung: “Phi lễ chớ nhìn!” Nói rồi, nó chân thoăn thoắt bước vào phòng bếp.
Vừa thấy mấy đứa nhỏ, Cố Tri Ý lập tức đẩy Lâm Quân Trạch ra, liếc anh một cái đầy ý cảnh cáo.
“Bố à, bố đã là người lớn rồi, phải biết tự kiềm chế một chút đi chứ!” Sau khi dặn dò bố mình xong, Đại Bảo mới ngẩng đầu nhìn chiếc bánh ngọt trong tay Cố Tri Ý.
“Mẹ ơi, con có thể ăn bánh ngọt được không ạ?”
“Đi rửa tay sạch sẽ trước đã, rửa xong thì hãy vào bàn ăn.” Cố Tri Ý nói xong rồi đi trước.
Lâm Quân Trạch thầm nghĩ: Thằng con trời đánh này nhà ai đây? Chuyên môn đến đây phá đám anh đó sao?!
---