Sau đó, cô cứ thế ngồi ở đầu giường, lặng lẽ ngắm nhìn hai anh em ngủ đến thẫn thờ. Lâm Quân Trạch nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
“Vợ ơi, về nghỉ thôi em!”
Cố Tri Ý gật đầu.
Chờ đến khi hai người đã nằm trên giường, Lâm Quân Trạch mới an ủi cô: “Vợ à, em đừng lo lắng. Em còn lạ gì Nhị Bảo này sao? Đứa bé này có thể líu lo chuyện trò cả buổi với bất kỳ ai, đến trường học cũng vậy thôi! Chắc chắn chúng sẽ nhanh chóng thích nghi thôi.”
Trong lòng Cố Tri Ý làm sao mà không biết điều đó, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút không yên tâm.
“Em biết, chỉ là em sợ chúng đến đó là một môi trường hoàn toàn mới. Ngày mai, chúng ta cứ đưa hai anh em đi học, trước hết cứ đứng bên ngoài xem các con học tập có quen không đã.”
“Được, nghe lời em. Đi ngủ sớm chút đi. Ngày mai em cũng phải đến trường, Tam Bảo cứ để anh trông nom.”
Sáng sớm hôm sau, Cố Tri Ý tự thức giấc đúng giờ như thường lệ. Cô chuẩn bị sữa bò, bánh trứng, lấy một bình toong đầy ắp nước mát cho hai anh em mang đến trường uống. Cô còn mang theo hoa quả đặt trong túi xách, để khi hai anh em đói bụng có thể ăn lót dạ chút đỉnh.
Ở thủ đô Bắc Kinh này, điều kiện sinh hoạt đã khác hẳn, việc mang theo hoa quả ướp lạnh đến trường cũng không còn là chuyện gì quá đặc biệt nữa.
Lâm Quân Trạch cứ thế nhìn theo Cố Tri Ý bận rộn cả buổi sáng. Trong lòng anh muốn ngăn lại, nhưng thừa hiểu nếu không để cô được tự tay làm chút việc gì đó thì cô lại càng thêm sốt ruột. Thế là anh cũng giúp Cố Tri Ý chuẩn bị đâu vào đấy, xếp gọn gàng mọi thứ lên ghế.
Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người ôm theo Tam Bảo, đưa hai anh em đến trường.
Hai anh em đeo chiếc ba lô vải Cố Tri Ý đã tự tay may cho sau lưng, vừa đi vừa tung tăng nhún nhảy.
Cố Tri Ý thầm nghĩ: Bỗng dưng cô thấy mình quả thực đã suy nghĩ quá nhiều. Hai cậu nhóc này tâm trạng còn phấn khởi hơn cả cô nữa là!
Đợi đến trường học, vào lớp, có cô giáo chủ nhiệm dẫn các cháu vào. Vì Cố Tri Ý vẫn không an tâm, cô bèn ngỏ ý với cô giáo rằng hai vợ chồng cô muốn đứng bên ngoài xem xét một lúc. Chờ đến khi nhìn thấy hai anh em vừa ngồi xuống đã mau chóng làm quen, trò chuyện rôm rả với các bạn xung quanh.
Cố Tri Ý: ....
Quả nhiên mình đã lo xa quá rồi.
Không ngờ bản thân mình đã lo lắng cả một buổi tối rồi bận rộn cả một buổi sáng, trong khi trạng thái của hai cậu nhóc này lại phơi phới, đầy sức sống.
Cố Tri Ý khẽ gật đầu chào cô giáo, đoạn xoay lưng ra về.
Bên kia, cô giáo đứng trên bục giảng, đang điều chỉnh lại trật tự trong lớp học.
“Nào, các cháu, bây giờ chúng ta bắt đầu buổi học nhé! Các cháu ngồi ngay ngắn vào chỗ nào!”
Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn thấy các bạn học xung quanh mình đều ngồi ngay ngắn vào bàn học, thế là hai anh em tự giác chỉnh sửa lại tư thế ngồi của mình.
“Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, lớp chúng ta có hai bạn học nam mới đến, đúng không?”
“Vâng ạ.” Một tràng giọng nói non nớt, cao thấp không đều cùng cất lên.
“Vậy chúng ta hãy cùng vỗ tay hoan nghênh hai bạn học mới, mời hai bạn ấy lên tự giới thiệu về bản thân mình một chút nhé!”
Lời cô giáo vừa dứt, cả lớp đã nhiệt liệt vỗ tay vang dội.
Tối hôm qua, Cố Tri Ý đã dặn dò hai anh em về việc giới thiệu bản thân, nên nói gì, nên trả lời thế nào. Bởi vậy, lúc này, nghe cô giáo nói phải tự giới thiệu, hai đứa ngược lại chẳng chút bối rối. Chúng rất bình tĩnh đứng lên, tiến thẳng lên bục giảng.
Chẳng hiểu sao, thấy có người bước lên bục giảng, lũ trẻ bên dưới vẫn cứ hào hứng vỗ tay rần rần.
Nhị Bảo đứng trên bục giảng, đưa hai bàn tay nhỏ xíu ra hiệu cho cả lớp giữ trật tự, trông hệt một vị lãnh đạo nhí. Cậu bé ra hiệu cho mọi người ngừng vỗ tay trước.
Lạ lùng thay, cảnh tượng ấy vừa xảy ra, những cô cậu học trò nhỏ bên dưới dường như đã hiểu ý, liền ngừng vỗ tay ngay lập tức.
Sau đó Đại Bảo mới cất lời nói trước.
“Xin chào mọi người, tôi là Lâm Hạo Nhiên, đến từ thành phố Triều. Chúng cháu đến đây để theo học cùng bố mẹ mình ạ.”
---