Người cô đã lấm tấm mồ hôi, nhưng cũng chẳng để tâm.
Vừa bước vào, Cố Tử Ý đã thấy Lâm Quân Trạch tựa lưng vào thành giường, ánh mắt anh trông ngóng ra cửa, hệt như chú mèo con đang chờ bữa.
Cô mỉm cười, đặt chiếc cặp lồng giữ ấm lên bàn. Nắp vừa hé mở, mùi thịt xào thơm lừng đã xộc thẳng vào mũi Lâm Quân Trạch.
Anh còn tưởng bản thân hôm nay sẽ được ăn món thịt vợ mình nấu, đang âm thầm vui mừng thì niềm vui ngắn chẳng tày gang, liền nghe cô nói: “Anh còn đang bị thương, chỉ nên ăn canh cá thôi. Đợi thêm ít bữa nữa, khỏe hẳn, em sẽ làm mấy món thịt cho anh ăn no nê nhé.”
Nụ cười trên môi anh chợt cứng lại. Nhìn đĩa cải luộc xanh mướt trước mắt, anh bỗng thấy cuộc đời mình sao mà đạm bạc, nhạt nhẽo đến thế.
Ánh mắt trách móc của anh hướng về phía Cố Tử Ý, vừa ngẩng đầu lên cô đã bắt gặp. Quả đúng là cha nào con nấy, ngay cả cái vẻ hờn dỗi này cũng giống nhau như tạc.
Cố Tử Ý không nhịn được mà bật cười. “Giờ anh chỉ được dùng đồ thanh đạm thôi. Hơn nữa, cá cũng là thịt mà, phải không nào?” cô hỏi, giọng trêu chọc.
Lâm Quân Trạch thầm nghĩ, lại giống nhau sao? Nhưng anh cũng biết, với thân phận bệnh nhân lúc này, có phản kháng cũng chỉ phí lời, nên đành im lặng.
Cố Tử Ý múc canh cá ra bát, bưng tới tận tay anh. “Nào! Anh cứ uống canh cá này đi, em vừa mới nấu xong đấy, còn nóng hổi.”
Lâm Quân Trạch không chút khách sáo, đón lấy bát canh nóng hổi, chậm rãi nhấp từng ngụm.
Bát canh cá được hầm kỹ, ngả màu trắng đục như sữa, hương vị đậm đà khó cưỡng, chẳng hề vương chút mùi tanh nào, đúng là mỹ vị hiếm có.
Anh gắp một miếng thịt cá. Miếng cá trắng muốt, mềm mại, thơm lừng, vừa cho vào miệng đã tan ra như bơ. Ăn mà chẳng nhận ra là cá gì, bởi xương đã được hầm nhừ đến độ không còn cảm thấy.
Tuy không phải lần đầu Lâm Quân Trạch được nếm canh vợ nấu, nhưng anh thật sự không ngờ tài bếp núc của cô lại khéo léo đến thế. Chẳng mấy chốc, anh đã uống cạn cả một bát canh lớn.
Bên này, Cố Tử Ý cũng lấy phần cơm của mình ra, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu ăn. Thấy Lâm Quân Trạch đã uống cạn bát canh cá, cô liền đặt phần đồ ăn của mình lên trước mặt anh.
Quả đúng là không so sánh thì không thấy tủi thân. Anh thì chỉ có độc đĩa cải luộc, trong khi Cố Tử Ý bên kia lại đang xơi miếng thịt ba chỉ béo ngậy. Lâm Quân Trạch nhìn phần đồ ăn trong đĩa cô, rồi lại nhìn phần của mình, nước bọt cứ ực nuốt khan vào trong. Mùi thịt thơm lừng từ bên chỗ cô cứ quẩn quanh chóp mũi, càng ngửi càng khiến bụng anh cồn cào.
Đương nhiên Cố Tử Ý biết rõ Lâm Quân Trạch đang nhìn mình chằm chằm. Đừng hỏi làm chi, cô đúng là cố ý đó mà.
Lâm Quân Trạch cứ thế bị dày vò mà ăn hết một bát cơm nguội ngắt. Sau đó, Cố Tử Ý thu dọn bát đũa. Lúc này, ánh nắng mặt trời bên ngoài vẫn còn chói chang, nên cô cũng chẳng vội về nhà nghỉ ngay.
Lâm Quân Trạch ở đây một mình, may sao bên cạnh còn một chiếc giường trống, chắc là để dành cho người nhà đến thăm nuôi.
Cơm nước xong xuôi, là phụ nữ đang mang thai, Cố Tử Ý rất nhanh đã thấy cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt cứ díu lại, chỉ chực nhắm nghiền, cả người nhìn vô cùng lờ đờ.
Thấy cô như vậy, Lâm Quân Trạch liền hỏi: “Nếu không thì em cứ ở lại đây nghỉ trưa một lát đi. Chiếc giường sát vách đó sáng nay đã được thay ga giường mới tinh, mà bình thường cũng chẳng có ai nằm cả.” Anh biết cô có thói quen sạch sẽ, nên mới đặc biệt nhấn mạnh chỗ ga giường đã được thay.
Nghe nói ga giường đã được thay mới tinh, sạch sẽ, Cố Tử Ý cũng không từ chối. Lúc này mà ra ngoài đường thì đúng là nóng chảy mỡ.
---