Cô đỡ Lâm Quân Trạch nằm xuống giường trước. Cũng chẳng phải lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy nữa, hai người họ dần dà cũng đã quen, lần này chẳng còn chút gì gọi là ngượng ngùng.
Cố Tử Ý chăm sóc Lâm Quân Trạch xong xuôi, liền vội vàng cởi giày, leo lên chiếc giường đối diện. Vừa đặt lưng xuống, cô đã chìm vào giấc ngủ say, hơi thở dần dần trở nên đều đặn và chậm rãi.
Lâm Quân Trạch quay đầu, nhìn Cố Tử Ý đang nhắm mắt say ngủ. Dáng vẻ cô thật yên bình, anh lại nhìn đến cái bụng đã nhô lên đôi chút, nét mặt anh không tự chủ được mà trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhìn một lát, cứ thế mà Lâm Quân Trạch cũng thiếp đi lúc nào không hay.
Chờ đến khi Cố Tử Ý ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy thì đã hai giờ chiều. Lâm Quân Trạch cũng đã tỉnh giấc, anh tựa vào thành giường đọc sách. Nghe thấy bên phía cô có tiếng động, anh liền nhìn sang: “Em dậy rồi đấy à?”
Cố Tử Ý hơi ngượng ngùng. Cô đang nghĩ không biết lúc ngủ say mình có làm ra tư thế gì khó coi hay không. Nhưng quả thực giấc ngủ này rất ngon. Nghe thấy anh hỏi, cô liền nhẹ nhàng gật đầu.
Chờ đến khi đã tỉnh táo hoàn toàn, cô mới cất lời: “Vậy em về trước đây, chiều tối em lại mang cơm đến cho anh nhé.”
Ai ngờ Lâm Quân Trạch lại lắc đầu từ chối: “Buổi tối em đừng đến nữa, trời tối trên đường đi về cũng không tiện. Tối nay em cứ tự chăm sóc cho mình thôi, bên này còn có Cương Tử có thể trông nom giúp anh. Buổi tối, em nghỉ ngơi cho thật tốt vào.”
Lâm Quân Trạch cũng hiểu, Cố Tử Ý vừa đến đây đã chạy tới chạy lui lo cơm nước cho anh, chắc chắn cô cũng rất mệt mỏi. Vì vậy, anh muốn tối nay cô cứ tự lo cho mình, để cô được nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều hơn.
Thế nhưng Cố Tử Ý vốn lười biếng, đương nhiên cũng không có ý kiến gì. Quả thật hai ngày nay cứ chạy đi chạy về cũng rất mệt, chân sưng lên không ít, tối nay nhất định phải ngâm chân cho cẩn thận mới được. Nghĩ vậy, cô liền gật đầu đồng ý.
Vừa bước ra khỏi cửa, gặp Cương Tử, cô đã dặn dò cậu ta mua cơm cho Lâm Quân Trạch, nhớ mua thứ gì có dinh dưỡng một chút. Dặn dò xong, cô mới xách theo hai chiếc cặp lồng rỗng trở về nhà nghỉ.
Trên đường trở về nhà nghỉ, Cố Tử Ý tiện thể ngắm nghía những khối nhà xung quanh. Kiến trúc đặc trưng của thập niên 70 cứ phơi bày ra đó, dường như mỗi nơi đều có một kiểu mẫu đồng bộ. Đường đất lổn nhổn, đoạn nào khá hơn thì được trải xi măng, những mái nhà lợp ngói đỏ tươi hay những khối nhà tập thể đơn lẻ san sát nhau.
Khu bệnh viện quân khu này nằm ở một vị trí khá hiu hắt, lân cận chỉ có một hợp tác xã nhỏ để những người trong bệnh viện tiện bề lui tới mua sắm. Nghe người ở nhà nghỉ nói, nếu thật sự muốn mua đồ đạc tử tế, vẫn nên đi đến một cái chợ cách đây hơn mười dặm. Xung quanh đây quả thực rất ít cơ sở vật chất, chỉ đủ để đáp ứng nhu cầu thiết yếu cho các y bác sĩ và bệnh nhân trong viện mà thôi.
Cứ như thế mà Cố Tử Ý vừa đi vừa quan sát, rồi cũng về đến nhà nghỉ. Vừa tới nơi, việc đầu tiên cô làm là xách bình thủy đi lấy nước sôi rồi lập tức trở lại phòng. Chặng đường đi về đây, cả người cô đã đầm đìa mồ hôi. Cô rửa mặt, dội qua loa ít nước lạnh cho tỉnh táo, rồi ngâm chân vào chậu nước ấm. Nhân tiện, cô sẽ đọc sách trong lúc ngâm chân. Lúc này cũng không biết hai anh em ở nhà ra sao rồi.
Mà trong lúc Cố Tử Ý đang nhớ nhung hai đứa bé, thì hai anh em chúng lại đang ngồi trên bậc cửa, hai tay chống lấy gò má, đôi má phúng phính dồn cả vào nhau. Đại Bảo thở dài thườn thượt như một ông cụ non.
"Ai ~ Nhị Bảo, sao mẹ vẫn chưa về vậy nhỉ?"
"Anh ngốc thật đó! Mẹ nói chúng ta phải ăn ba mươi bữa cơm tối thì mẹ mới quay lại, đến hiện tại đã ăn được …" Nhị Bảo ngồi bên cạnh, bĩu môi nói. Cậu bé vừa nói vừa xòe mấy ngón tay nhỏ xíu ra đếm, sau lại líu lo tiếp: "Mới ăn được có mười bữa cơm tối thôi."
Nói xong chính cậu bé cũng thở dài theo: "Còn những hai mươi bữa cơm tối nữa!"
Nhị Bảo ngây ngô tính toán rằng ba mươi bữa cơm đã ăn hết mười bữa, vậy nên chỉ còn lại vỏn vẹn ba bữa thôi. Đại Bảo vốn không giỏi việc sổ sách, nghe em trai nói vậy liền tin sái cổ.
---