Trương Hiến Trung vừa hiểu vừa không hiểu, khẽ gật đầu. Ông ấy thấy Phó bộ trưởng Viên đang có vẻ vui vẻ, liền nghiêng đầu đến gần, ghé mắt tò mò nhìn vào nội dung bức thư.
Chỉ trong chớp mắt, người ta có thể nhận thấy rõ sự thay đổi lớn trên gương mặt của ông ấy.
Sinh viên này thực sự là người của Hoa Thanh sao?
Nếu những đề xuất này được chuẩn bị công phu và thấu đáo đến vậy, thì đây quả là một công trình vô cùng đáng nể, vượt xa những gì ông ấy từng nghĩ.
Ngay vào khoảnh khắc ấy, Trương Hiến Trung đã hoàn toàn quên béng rằng vừa rồi ông ấy còn thầm mắng chửi sinh viên này vì đã gây thêm rắc rối cho mình.
“Đồng chí Trương, bức thư này tôi sẽ mang về. Tôi và các đồng chí cấp trên sẽ tổ chức một cuộc họp nghiên cứu, bàn bạc kỹ lưỡng. Đồng chí mau chóng tìm hiểu xem người đã gửi bức thư này là vị nhân tài nào, người có thể đưa ra đề xuất sáng giá như vậy, khi cần thiết phải mời họ tham gia cùng.”
Thoáng chốc, Trương Hiến Trung vốn đang nặng trĩu ưu tư, giờ phút này gương mặt bỗng bừng sáng hẳn lên.
“Được, được ạ, nhất định rồi, nhất định rồi!”
Chờ phó bộ trưởng Viên và các đồng chí đi về, Trương Hiến Trung trở lại văn phòng, bật cười khà khà mấy tiếng sảng khoái.
Sau đó, ông đứng dậy, lập tức đến phòng phát thanh để tìm vị sinh viên giấu mặt ấy.
Chỉ là lúc này Cố Tri Ý đang ở nhà với mấy đứa nhỏ.
Cô hoàn toàn không hay biết Trương Hiến Trung đang đứng ngồi không yên vì đã cho phát thanh tìm kiếm khắp trường mà vẫn bặt vô âm tín.
Ngày hôm sau, theo thường lệ, ông lại đến phòng phát thanh tiếp tục tìm người.
Các sinh viên trực phòng phát thanh cũng chẳng hiểu lắm, hai ngày nay hiệu trưởng Trương sao mà chăm chỉ lạ thường. Chẳng lẽ ông ấy đã đánh rơi vật gì đó quý giá chăng?
Cũng chẳng biết Trương Hiến Trung suy nghĩ thế nào, ông lại không phát thanh tìm đích danh người gửi thư, mà thay vào đó thông báo tìm người đã ghé qua văn phòng ông hôm qua, nói rằng trong phòng có đánh mất một vật gì đó và muốn hỏi thăm cho rõ ràng.
Cố Tri Ý nghe thấy thông báo tìm người thì đ.â.m ra ngơ ngác. Chuyện này sao lại liên quan đến việc mất đồ chứ?
Cố Tri Ý cũng sợ có chuyện gì đó nên sau khi tan học, cô thông báo với Hồ Tư Tuệ một tiếng rồi đi một chuyến đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lúc này, Trương Hiến Trung đang đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong văn phòng.
Ông ấy sờ lên mớ tóc lơ thơ trên đỉnh đầu, gương mặt ủ rũ. Chẳng lẽ cách làm này của ông đã sai rồi ư?
Người gửi thư sinh lòng e ngại chăng? Sợ rằng ông ấy thật sự đánh mất vật gì đó nên mới truy hỏi?
Nhưng suy đi tính lại, ông ấy thấy người có thể đưa ra những đề xuất sắc sảo như vậy chắc chắn không phải hạng người yếu bóng vía.
Đúng lúc ông ấy định đổi sang một phương cách khác thì tiếng gõ cửa phòng làm việc bất chợt vang lên.
Trong chớp mắt, Trương Hiến Trung đã chỉnh tề lại phong thái uy nghiêm của một vị lãnh đạo, nói: “Mời vào.”
Cố Tri Ý nghe thấy thì đẩy cửa bước vào trong. Cô nhìn thấy bên trong chỉ có một mình hiệu trưởng, không thèm đóng cửa mà đi thẳng vào ý chính: “Thưa hiệu trưởng Trương, chiều hôm qua em quả thực có ghé qua văn phòng của thầy một chuyến, không biết thầy có việc gì muốn hỏi em đây ạ?”
Vốn dĩ Trương Hiến Trung vẫn giữ vẻ nghiêm nghị vì nghĩ có sinh viên đến tìm việc.
Nhưng đến khi nghe thấy Cố Tri Ý nói hôm qua đã đến văn phòng tìm mình thì Trương Hiến Trung không thể kìm nổi sự phấn khích. Ông lập tức đứng bật dậy, sốt sắng hỏi: “Em... em đến phòng làm việc của thầy làm gì thế?”
Khụ khụ, có lẽ nhận thấy giọng mình có phần quá gay gắt, chẳng khác nào đang tra hỏi, ông vội vàng sửa lại, cười thanh minh: “Này, đồng chí sinh viên, em nói em đến phòng làm việc của tôi có việc gì vậy? Em đến khi nào?”
“Khoảng chiều qua lúc tan học, em có đặt một phong bì thư trên bàn thầy ạ.”
Trương Hiến Trung nghe xong lập tức hỏi lại: “Những đề xuất này là em viết ư?”
Trong giọng nói của ông ấy còn thoáng mang vẻ nghi hoặc, nhưng Cố Tri Ý cũng không để ý đến, cô chỉ khẽ gật đầu.
“Vâng ạ, đúng là do em viết. Có vấn đề gì không ạ?”
---