Hồ Tư Tuệ khẽ gãi đầu, nói: “Chuyện này nói ra, e là cậu nghe xong sẽ khó tin. Cô ấy là em họ xa của chị dâu tôi, người mà lần này được chị ấy nhờ tôi trông nom, chăm sóc ở đây.”
Cố Tri Ý nhướng mày, thật sự không ngờ Ngô Tố Vi lại có mối quan hệ như vậy. Vậy thì tại sao lần trước cô ấy lại bị người khác cướp mất suất học chứ?
Hồ Tư Tuệ cũng biết Cố Tri Ý đang muốn hỏi điều gì. Tranh thủ lúc thầy giáo còn chưa vào lớp, cô ấy cũng tiện thể kể cho Cố Tri Ý đôi ba câu chuyện.
“Cuộc hôn nhân của Ngô Tố Vi chẳng được suôn sẻ. Hai gia đình họ bình thường cũng ít liên lạc, cũng vì lần này xảy ra chuyện lớn, cô ấy mới nghĩ tới kinh đô để tìm thân thích nương tựa. Ngô Tố Vi từng là thanh niên trí thức đi lao động ở nông thôn, tại đó đã lập gia đình và sinh được hai đứa nhỏ. Bản thân cô ấy cũng không muốn làm phiền người thân ở thành phố, nhưng lúc này cũng vì không còn cách nào khác. Nghe nói chồng của chị họ cũng là quân nhân, biết đâu lại có quen biết với anh nhà cậu đấy.”
Cố Tri Ý thực sự không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy, cô hiểu ra và gật đầu.
Đúng lúc này, giáo viên bắt đầu giảng bài, Cố Tri Ý trước đó đã bỏ lỡ nhiều tiết học, nên cô cũng không nói chuyện nhiều với Hồ Tư Tuệ nữa.
Dù sao thì đó cũng là chuyện riêng của người khác, Cố Tri Ý cũng không muốn quan tâm quá nhiều. Chỉ là đôi khi, duyên phận lại là những sợi tơ hồng khó mà lường trước được.
Ngô Tố Vi vô tình nhìn thấy chữ viết tay của Cố Tri Ý, nó rất giống chữ viết của người đã gửi thư cho cô.
Tuy nhiên, cô không vội bộc lộ mà âm thầm quan sát thêm một thời gian, rồi phát hiện quả thực rất giống, chỉ là nét bút trong bức thư gửi cho cô đã có chút thay đổi.
Trong thâm tâm cô nào ngờ, người đã giúp đỡ mình lại chính là Cố Tri Ý.
Vào ngày nghỉ, cô đến thăm chị họ. Từ Bội Vân lúc này đang ở trong nhà chăm con nhỏ, nghe tin cô em họ đến, cũng rất nhiệt tình tiếp đón.
“Vi Vi đến rồi, ở trường học thế nào?” Từ Bội Vân vừa gặp đã ân cần hỏi thăm.
“Chị họ, khá tốt ạ, tiểu Nhã nhà mình sức khỏe có khá hơn không chị?”
“Ài, vẫn vậy thôi, em ngồi đi.”
Khi Từ Bội Vân nói đến tình trạng của con gái nhỏ, tâm trạng chị có chút chùng xuống.
Ngô Tố Vi nắm tay Từ Bội Vân, nói: “Chị họ à, chị cứ yên tâm đi, tiểu Nhã sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
“Chỉ mong là như vậy.”
Ngô Tố Vi cũng không muốn để không khí buồn bực kéo dài, liền chuyển ngay đề tài, nói: “ Đúng rồi, chị họ biết không? Em tìm được người đã viết thư cho em lúc trước rồi.”
Từ Bội Vân không ngờ tới tin tức này, kinh ngạc hỏi: “Tìm được như thế nào? Em nhanh kể chị nghe chút.”
“Chị họ, nói ra có thể chị sẽ không tin đâu, người viết thư cho em không phải ai khác, chính là một bạn học ưu tú trong lớp. Em vô tình phát hiện ra khi cô ấy đang làm bài tập, nét chữ của cô ấy giống y hệt bức thư em nhận được. Kết hợp với những gì em tìm hiểu trước đây, em cảm thấy có đến tám chín phần mười là cô ấy.”
“Thật sao? Vậy thì có vẻ như cô ấy không muốn em biết đến. Nếu muốn kiếm chác lợi lộc, cô ấy đã chẳng đợi đến tận bây giờ mới nói ra. Tốt nhất là chúng ta cứ xem như không biết, về sau mình quan tâm đến cô ấy nhiều hơn là được rồi.” Từ Bội Vân suy nghĩ sâu xa hơn.
Dù sao, chuyện người ta không màng danh lợi, không muốn gây chuyện phiền hà cũng là điều dễ hiểu.
“ Đúng rồi, em nói bạn học ưu tú đó tên là gì?”
Từ Bội Vân đột nhiên hỏi.
Ngô Tố Vi vỗ trán, nói: “Ai nha, chị xem em này, bạn học đó tên là Cố Tri Ý. Cô ấy còn là một cô gái xinh xắn, có duyên nữa.”
“Cố Tri Ý, Cố Tri Ý.......”
Từ Bội Vân lẩm bẩm cái tên này, mặc dù đã vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, nhưng chị vẫn không sao nhớ ra được, đành tạm thời bỏ qua.
Gần đây chị vẫn luôn mắc mứu vì bệnh tình của con gái nhỏ, chờ khi nào ổn định chị sẽ nghĩ lại.
Từ Bội Vân còn muốn giữ Ngô Tố Vi ở lại ăn cơm, nhưng Ngô Tố Vi từ chối.
---