Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 617

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Học kỳ này, Nhị Bảo đã có những tiến bộ vượt bậc trong học tập. Gương mặt thằng bé lúc nào cũng rạng rỡ, hớn hở thấy rõ. Quả thực, thằng bé rất thông minh, chẳng qua từ trước đến giờ không chịu động não, chuyên tâm mà thôi. Một khi bản thân đã nghiêm túc, thì đến chính mình cũng phải ngạc nhiên trước sự tiến bộ ấy.

Mặc dù thành tích trong kỳ thi lần này vẫn không bằng Đại Bảo, nhưng Cố Tri Ý vẫn khen thưởng cho thằng bé. Có tiến bộ là đáng mừng. Nhị Bảo cũng đã hiểu rằng không thể cứ mãi thua kém anh mình, vì vậy về cơ bản, hễ Cố Tri Ý hô hào việc học hành, là thằng bé sẽ tự giác ngồi ngay vào bàn học bài, viết chữ.

Cố Tri Ý phát hiện Tam Bảo rất có hứng thú với việc cầm bút vẽ, lại đặc biệt nhạy cảm với màu sắc.

Nhiều thứ, thằng bé chỉ cần nhìn một lần là đã ghi nhớ như in. Sau đó, hễ rảnh rỗi là tự mình lấy giấy bút ra, cặm cụi vẽ lại những gì mình đã thấy.

Thấy vậy, Cố Tri Ý không khỏi lấy làm kỳ lạ.

Lúc này Tam Bảo mới chỉ mấy tuổi đầu, nhìn nét vẽ của thằng bé vẫn còn non nớt, khá trừu tượng, nhưng ai biết được, có thể đó lại chính là một mầm non nghệ thuật đang chớm nở.

Cố Tri Ý còn nghĩ nên tìm một giáo viên phù hợp cho Tam Bảo. Nếu có người thầy chỉ dạy những căn bản, Tam Bảo có thể tiếp thu mọi điều nhanh chóng hơn. Nhưng quan trọng nhất vẫn phải xem Tam Bảo có thực sự hứng thú với việc này hay không.

Niềm yêu thích thật sự của thằng bé mới là người thầy tốt nhất, sau đó mới có thể thúc đẩy việc học hành, rèn giũa một cách bền bỉ. Chứ nếu chỉ là hứng thú nhất thời, e rằng sẽ rất chóng chán, chẳng đâu vào đâu.

Cố Tri Ý không muốn ép buộc con cái phải cầm kỳ thi họa, hay phải giỏi giang đủ mọi thứ. Cô vẫn muốn tìm hiểu xem đứa bé thực sự yêu thích, có hứng thú với điều gì. 8f208c

Hiện tại, Nhị Bảo đã ra dáng một người anh lớn, biết làm gương cho đứa em nhỏ. Khi ở cạnh Tam Bảo, thằng bé đều tỏ ra nghiêm túc học hành, chăm chú.

Tam Bảo quả nhiên đã trở thành " người giám sát" hiệu quả nhất của Nhị Bảo.

Khi rảnh rỗi, Nhị Bảo sẽ kể lại những gì mình học được, hiểu được cho Tam Bảo nghe.

Đây chính là ý kiến mà Cố Tri Ý đã hướng dẫn thằng bé.

Đây cũng là một cách cổ vũ, khiến thằng bé cảm thấy mình như một người thầy nhỏ đang dạy dỗ đứa em trai, từ đó sẽ có niềm tự hào về thành công của chính mình. Chẳng phải như thế là vẹn cả đôi đường đó sao?

Nhờ vậy, Cố Tri Ý, người mẹ bận rộn, cũng đỡ được kha khá việc nhà.

Lâm Quân Trạch hễ thấy cô lại trêu, bảo cô đúng kiểu 'tránh nặng tìm nhẹ', việc gì cũng muốn người khác gánh vác hộ.

Cố Tri Ý cũng chẳng thèm bận tâm. Một mình cô xoay sở với ba đứa nhỏ cũng đủ quay cuồng, chân tay rã rời. Cô cũng mong Đại Bảo và Nhị Bảo được độc lập, tự mình trưởng thành theo cách riêng, nếu vậy bản thân cô sẽ không còn mệt mỏi nữa.

Lâm Quân Trạch cũng có một thời gian phải chăm sóc con cái nên anh rất hiểu sự vất vả của Cố Tri Ý, chẳng qua cũng chỉ muốn trêu chọc vài câu cho vui tai mà thôi.

Về cách thức nuôi dạy con cái của Cố Tri Ý, Lâm Quân Trạch tuyệt nhiên không hề can dự vào.

Kỳ nghỉ hè năm nay, Cố Tri Ý quyết định ở lại Bắc Kinh. Ngoại trừ việc cô muốn tìm hiểu thị trường nơi đây, thì quan trọng hơn cả là nỗi ám ảnh mỗi khi nghĩ đến chuyện ngồi xe lửa về nhà. Đường xá xa xôi cách trở, mà cái mùi xú uế hỗn tạp trên xe lửa thực sự khó mà chịu nổi.

Từ chuyến tàu trước đó về sau, Cố Tri Ý đã phát khiếp, chẳng còn thiết tha chen chúc trên xe lửa vào những ngày hè oi ả nữa.

Cái mùi ấy thực sự khiến người ta muốn nín thở, đến mức ngất lịm đi thôi.

Vào mùa đông còn đỡ hơn chút ít.

Khi trời nóng lên, mùi mồ hôi chua loét, mùi hôi chân nồng nặc, cùng vô vàn thứ mùi xú uế của đủ thứ trên đời hòa quyện lại.

Nghĩ đến đây, cô lại càng sinh ra nỗi sợ hãi mỗi khi phải đi xe lửa.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 617