Cho nên Cố Tri Ý vẫn nhìn Cố Tử Lâm với vẻ mặt đầy đồng cảm, chúc anh thượng lộ bình an. Chuyến đi chuyến về này, anh hai đều phải một phen vất vả, đường sá xa xôi, người xe chen chúc.
Rất nhanh sau đó, Cố Tử Lâm đã mua được vé xe lửa về nhà. Ngày hôm sau còn phải lên chuyến xe lửa về thành phố, cho nên hai ngày này Cố Tri Ý cũng giúp anh ấy thu xếp hành lý gọn gàng. Hơn nữa, còn phải mua chút quà cáp về cho người nhà. Nhưng thời tiết oi ả thế này, thức quà cũng khó mà bảo quản được lâu, nên Cố Tri Ý không đưa thêm thứ gì khác ngoài tiền mặt cho anh.
Mấy ngày này, Trương Lực đều lặn lội đi sớm về khuya chỉ vì chuyện hợp tác làm ăn này.
Vừa mới bắt đầu thì đúng là không mấy thuận lợi, nhưng càng về sau, sau khi Cố Tri Ý mách nước vài kế, thì sang ngày hôm sau đối tác hiển nhiên đã có phần thiện chí hơn nhiều.
Nhưng mà vẫn kì kèo mãi về vấn đề giá cả, sau một hồi lâu mới chốt được. Cũng may mắn là kết quả vẫn tốt đẹp như mong đợi.
Ngày nào cũng là do Trương Lực tự mình lái xe chở hàng hóa cho khách, sau đó cũng là chính anh lùng sục khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm đầu mối mới. Có vẻ như Trương Lực vẫn khá thuận lợi với hình thức làm ăn kiểu này.
Cố Tri Ý nhờ anh tìm giúp cô một cái kho xưởng rộng rãi, tiện bề đi lại ở ngoại thành, cố gắng để ý kỹ càng một chút. Để sau này xem có thể mua lại từ nhà nước để trực tiếp làm xưởng may của riêng mình hay không.
Hiện tại đã tới tháng Bảy rồi, đến chừng tháng Mười Hai là chính sách cải cách mở cửa sẽ bắt đầu được công bố. Giờ đây, thời gian dành cho họ không còn nhiều nữa.
Cố Tri Ý cần chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo trước sự kiện đó. Dựa theo trí nhớ, hẳn là tới tháng Mười Hai năm nay sẽ bắt đầu tuyên bố chính sách này, nhưng phải đến năm Bảy Chín mới thực sự đi vào thực hiện.
Cô biết rõ lịch sử hơn người khác, nên nhân lúc người khác còn đang dò xét, cô có thể chiếm lĩnh thị trường trước một bước.
Về phần Triều thị ở quê nhà, lần này Cố Tri Ý không thể về được, nên tối đó cô cố tình tìm Cố Tử Lâm, nhờ anh về nói với ba Cố rằng hãy bao thầu một vùng biển hoặc khu rừng núi nào đó. Tuy nhiên, việc bao thầu khu vực biển có chút khó khăn hơn.
Cố Tri Ý vẫn canh cánh nỗi nhớ quê nhà, muốn thử làm một chút, nếu không được thì lại tính kế khác. Cô cũng giao mấy phong thư cho Cố Tử Lâm: “Anh hai, anh giao thư này cho ba và bên nhà họ Lâm, bọn họ đọc được thư là sẽ hiểu. Nhưng mà cái này mua đất ruộng hay nhận thầu vùng biển cũng được, hãy tìm mọi cách để thuê dài hạn, hai mươi năm hay năm mươi năm cũng không thành vấn đề, đến lúc đó, nếu cần số tiền này, em sẽ bỏ ra.”
“Em gái, sao em lại muốn bao thầu cả biển và núi thế? Em ở mãi Bắc Kinh, đâu thể lo xuể chuyện ở tận Triều thị được đâu.”
Cố Tử Lâm quả thực vẫn không sao lý giải nổi những toan tính "thần bí" của cô em gái. Cô bé ở mãi tận Bắc Kinh, sao còn phải vương vấn một tấc đất quê nhà làm gì chứ. Hơn nữa số tiền đó lại do em gái phải bỏ ra, chứ? Em gái có nhiều tiền đến thế sao?
“Trời ơi, anh hai, chuyện này bây giờ nói ra e rằng anh khó bề hiểu hết. Nhưng nếu hiện tại có thể mua được thì phải mua trước đã, sau này nhất định sẽ có lúc cần dùng đến.”
“Được được được, nghe lời em vậy. Vậy anh cũng nói thế với bên nhà họ Lâm?” Cố Tử Lâm chẳng còn cách nào khác với cô em gái, nên đành phải gật đầu đồng ý thôi.
Cố Tri Ý gật đầu.
“ Đúng vậy, anh cứ nhắn lời em với bên nhà họ Lâm. Đến lúc đó ba của Quân Trạch cũng sẽ tự biết phải làm gì thôi.”
“Được rồi, em cứ làm cái gì mà thần thần bí bí hoài không biết.” Cố Tử Lâm vẫn còn lẩm bẩm trong miệng, nét mặt lộ rõ vẻ bất mãn.
---