Về phần Cố Tử Lâm, sau khi trở về nhà và ăn cơm tối xong xuôi, anh bèn đem chuyện này kể lại với Cha Cố.
Sau cùng, e rằng mình không thể diễn đạt rõ ràng, anh bèn lấy bức thư Cố Tri Ý đã viết ra, cung kính đưa cho cha mình.
“Cha cứ đọc đi ạ! Đọc xong là cha sẽ tường tận mọi chuyện ngay thôi.”
Cha Cố nhận lấy, mở thư ra đọc. Ông ghé sát vào chỗ chiếc đèn dầu, nương theo ánh sáng yếu ớt mà chăm chú đọc từng con chữ.
Đọc xong, tâm trạng ông hưng phấn đến nỗi không sao tả xiết.
Ông không ngờ mình đã gần hết nửa đời người, tóc cũng đã bạc trắng, vậy mà vẫn còn cơ duyên được chứng kiến một thời khắc lịch sử trọng đại đến nhường này.
“Tốt! Tốt lắm!”
“Thưa cha, có chuyện gì mà tốt đến vậy ạ?” Cố Tử Sâm tò mò hỏi.
Thật sự, cậu không khỏi lấy làm lạ, không biết rốt cuộc chị gái đã viết điều gì mà lại khiến cha kích động đến nhường vậy.
Cha Cố khoát tay. Ông vốn nghĩ Tử Sâm còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, nên không định giải thích. Nhưng đây là việc đại sự, vẫn nên nói cho người trong nhà cùng rõ.
Thế là ông bèn nói: “Tiểu Ý dặn đến lúc đó, nhà mình nên đứng ra nhận thầu các vùng núi và biển. Cũng chưa rõ liệu đến lúc đó có thể đàm phán được giá cả ra sao. Nhưng hiện tại, chính sách đang thay đổi liên tục, mỗi ngày một khác. Bởi vậy, Tiểu Ý mong muốn trong lúc những người khác còn đang dò xét, chần chừ, thì chúng ta phải nhanh tay hành động trước.”
“Thưa cha, vậy thì phải làm thế nào để có thể nhận thầu ạ?” Cố Tử Mộc băn khoăn hỏi.
“Chuyện này chắc các con chưa biết, quốc gia muốn tạo điều kiện cho một bộ phận người dân làm giàu, khấm khá lên, đó chắc chắn là điều kiện cần thiết để xây dựng đất nước lớn mạnh. Theo lời con bé Tiểu Ý, thời cuộc này chắc chắn sẽ có một sự thay đổi lớn, người nông dân chúng ta cũng nên tìm cách vươn lên rồi.”
“Tin tức của em gái có thật sự đáng tin không ạ?” Cố Tử Mộc vẫn còn đôi chút băn khoăn.
“Anh cả, anh cứ yên tâm đi ạ! Con bé ở Bắc Kinh, hiểu biết nhiều chuyện, có khi còn vượt xa những người khác ấy chứ.” Cố Tử Lâm bí hiểm nói, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Dù sao thì trước đó, anh cũng đã từng sống cùng em gái một thời gian, hiểu rõ tính cách và tầm nhìn của con bé. Nếu là chuyện còn chưa nắm chắc, chắc chắn Cố Tri Ý sẽ không bảo anh về nói chuyện, khuyên nhủ người trong nhà làm theo đâu. Em ấy đã dặn dò mọi người nên làm, thì tin tức này đã rõ mười mươi rồi. Chẳng qua lúc này chưa nên vội vàng, cứ kiên nhẫn đợi thêm mấy tháng nữa mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
“Việc này thì không sai, nhưng có liên quan gì đến bà con nông dân chúng ta chứ? Thế này chẳng phải đang đào góc tường chủ nghĩa xã hội hay sao?” Cố Tử Sâm vẫn còn đôi chút hoài nghi.
“Thôi, thôi, thôi ngay đi! Cái gì mà đào góc tường chủ nghĩa xã hội chứ? Chúng ta làm thế này là để góp phần xây dựng đất nước giàu mạnh!” Cố Khôn nói, trong lòng ông lúc này đã nóng như lửa đốt, chỉ mong ngày ấy mau chóng đến để bản thân ông cũng có thể nghỉ ngơi, buông tay rảnh rang.
Nghe Tiểu Ý nói còn phải đợi thêm mấy tháng, Cố Khôn đã thầm tính toán trong bụng, nếu đến lúc đó có thể nhận thầu khoán được một mối ngon ăn, thì ông cũng chẳng cần làm cái chức đội trưởng đội sản xuất này nữa.
Cố Tri Ý cũng chẳng hay biết rằng, sau khi nhận được lá thư này của cô, Cha Cố đã nhanh chóng làm theo những gì cô dặn dò trong thư mà lên kế hoạch đâu ra đấy một cách cẩn mật.
Cả nhà cứ thế mà tha hồ phác họa nên viễn cảnh tương lai xán lạn. Đến tối, khi đi ngủ, Cố Khôn vẫn còn hăm hở kể lể đủ điều với Lưu Ngọc Lan.
“Được rồi, chuyện này còn xa xôi quá, bây giờ ông nghĩ ngợi làm chi cho mệt?”
Cố Khôn chẳng vì lời nói ấy của bà mà ngừng câu chuyện. Ông vẫn hăng hái như thường lệ, nói: “Theo tôi thấy, những gì Tiểu Ý nói chắc chắn đúng đến tám, chín phần. Nếu không con bé đã chẳng viết thư về báo tin cho chúng ta. Bà cứ đợi mà xem, trong thư Tiểu Ý cũng đã nói rất rõ ràng, mấy tháng nữa sẽ rõ tất cả. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần để ý tin tức một chút là được.”
“Được rồi, được rồi, cái lão này! Ông cũng biết đó là chuyện của mấy tháng nữa, mà sao giờ phút này ông còn bồn chồn thế chứ?” Lưu Ngọc Lan vừa cười vừa trách khẽ.
---