Vốn dĩ Cố Tử Sâm còn định than vãn với Cố Tri Ý về những gian nan cậu ấy từng trải qua, nhưng sau khi bưng bát cơm nóng hổi lên, mọi lời nói đều bị đẩy lùi về sau óc.
Có cậu em như Cố Tử Sâm, trên mâm cơm cứ như một cuộc chiến tranh giành thức ăn, người tranh ta đoạt. Ngay cả Tam Bảo bình thường ăn chậm rì rì mà hôm nay đều ăn nhanh hơn hẳn, chẳng cần ai phải thúc giục.
Chẳng mấy chốc, bữa tối hôm nay đã bị mọi người dọn sạch.
Ăn cơm xong, theo thói quen cả nhà ngồi quây quần ở trong sân uống trà, tiêu hóa thức ăn.
Lúc này Cố Tử Sâm mới có cơ hội ríu rít kể lại với Cố Tri Ý về những ngày cậu trải qua trên chuyến tàu lửa, những bài học mà chính Cố Tri Ý cũng từng đúc rút được mỗi lần đi tàu.
Chẳng qua giờ đây nghe Cố Tử Sâm nói lại thấy rất đỗi hài hước.
Tiện thể hỏi thăm tình hình ở nhà, Cố Tử Lâm vốn nắm rõ hơn, liền thuật lại chi tiết.
Mặc kệ nhà họ Lâm bên kia nghĩ thế nào, nhưng riêng nhà họ Cố bên này, Cố Khôn cũng đã chuẩn bị tinh thần chờ sau khi chính sách mới được ban hành, ông ấy sẽ nhận thầu ruộng đất.
Mấy đứa nhỏ hiện tại còn đang đi học, trước mắt ông ấy cũng có thể giúp đỡ trông nom, đến lúc đó xem bọn chúng có ý tưởng gì. Nếu không thì ông và Lưu Ngọc Lan cũng đã tính toán sẽ nuôi cá hoặc trồng cây.
Cố Tri Ý gật gù, nghĩ thầm đến lúc đó sẽ nghe ngóng ý kiến của Cha Lâm cùng những người trong nhà họ Lâm ra sao.
Dẫu sao đi nữa, đó cũng là chuyện đôi bên đã bàn bạc êm xuôi. Việc lựa chọn thế nào là quyền của họ, còn Cố Tri Ý chỉ có thể cố gắng đối xử thật công bằng với tất cả.
Hiện tại, bên nhà họ Lâm chỉ còn Lâm Quân Trạch và Lâm Thanh Bách đang theo học. Còn anh cả, anh hai vẫn ở nhà bám ruộng, đồng áng. Đại phòng và nhị phòng có tính toán gì, thì vẫn phải đợi chính họ tự quyết định.
Dù họ có quyết định chăm lo đồng ruộng của mình, hay cố gắng vươn lên tìm kiếm một lối đi riêng, thì với điều kiện hiện tại, Cố Tri Ý cũng chỉ có thể hết lòng giúp đỡ.
Cô làm vậy cũng là để tránh sau này, khi kinh tế gia đình mình đã khấm khá, mà những anh em khác vẫn phải túng thiếu, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời nơi làng quê.
Nếu cứ để như vậy, mai sau nói ra cũng chẳng dễ nghe chút nào.
Chuyện gia đình sẽ khó tránh khỏi những lời ra tiếng vào, có khi anh em họp mặt ăn Tết cũng chẳng thể vui vẻ, thoải mái.
“Thôi được rồi, hôm nay cũng không còn sớm nữa. Nước nóng đã đun xong, các cháu mau đi tắm rửa đi thôi. Tối nay chúng ta ngủ sớm một chút, mai muốn đi đâu chơi, chúng ta sẽ cùng nhau đi nhé.” Cố Tri Ý dặn dò.
“Dạ vâng ạ!”
Buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả nhà đều đi ngủ sớm. Thời đó nào có nhiều trò vui tiêu khiển, thật sự chẳng còn việc gì khác ngoài việc nằm lên giường nghỉ ngơi.
Hai anh em Cố Tử Lâm và Cố Tử Sâm ngủ chung một phòng. Cố Tri Ý trước đó đã sắm thêm một chiếc quạt máy, vừa vặn kê ở góc phòng hai đứa.
Cố Tử Sâm cũng thấy lạ lẫm với món đồ ấy, không ngờ ở tận Bắc Kinh này, chẳng cần dùng quạt nan phe phẩy vẫn có thể ngủ ngon lành.
Chưa kể, hơi gió từ chiếc quạt máy này còn rất mát mẻ, sảng khoái nữa chứ.
Một đêm không mộng mị. Sáng hôm sau, Lâm Quân Trạch thức dậy từ sớm tinh mơ, như thường lệ, anh đưa Đại Bảo và Nhị Bảo ra ngoài rèn luyện thân thể.
Thời gian đầu, hai đứa nhóc vẫn còn lười biếng, luôn nghĩ ra đủ cớ thoái thác để khỏi phải theo bố ra ngoài.
Giờ thì chúng đã quen nếp, có hôm nào trời mưa không ra ngoài được, hai đứa còn cảm thấy bứt rứt, khó chịu trong người.
Thế nên, cứ mỗi sáng sớm tinh mơ, chẳng cần ai phải nhắc nhở, hai anh em đã tự giác dậy, gấp chăn màn ngay ngắn, rửa mặt sạch sẽ rồi lẽo đẽo theo bố ra ngoài rèn luyện thân thể.
Những bác hay đi câu cá quanh khu vực này giờ cũng đã quen mặt ba bố con nhà họ, sáng nào cũng thấy cảnh họ cùng nhau chạy bộ.
Sau khi chạy bộ, nếu còn dư dả thời gian, Lâm Quân Trạch sẽ dẫn hai con vào công viên gần đó, truyền cho Đại Bảo và Nhị Bảo vài chiêu thức. Bằng không thì anh cũng bắt hai đứa đứng thế tấn cho thật vững chãi.
---