Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 633

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cố Tử Sâm cứ đi đi lại lại trước ngưỡng cửa lớp học, sau đó lại nghe cô giáo nói vài lời động viên pha lẫn an ủi. Trước đó mọi người đã dò đáp án đề thi từ trước nên trong lòng ai nấy cũng đã vơi bớt đi phần nào nỗi lo. Vì vậy, Cố Tử Sâm cũng không quá căng thẳng, ngoại trừ hai câu hỏi còn băn khoăn thì những câu khác đều không thành vấn đề. Cô giáo đọc tên từng người, những bạn vẫn chưa được đọc tên thì bắt đầu nóng ruột. Chờ cho đến khi những phong thư thông báo trên bàn cô giáo cứ vơi dần, những bạn học còn chưa được gọi tên lại càng thêm căng thẳng. Lúc đầu, Cố Tử Sâm còn tràn trề tự tin, nhưng càng về sau vẫn chưa thấy cô giáo đọc đến tên mình, trong lòng cậu đã bắt đầu nhen nhóm nỗi lo. Chờ đến khi trong tay cô giáo chỉ còn lại một phong thư duy nhất, những bạn học khác có lẽ đã biết mình không đỗ, bắt đầu cúi gằm mặt, lén lau đi giọt lệ, buồn rầu sửa soạn ra về. Cố Tử Sâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, cậu vẫn muốn nán lại xem liệu tên mình có thực sự không xuất hiện.

Nào ngờ sau đó, đột nhiên cô giáo đã cất tiếng gọi tên cậu. Vào khoảnh khắc ấy, Cố Tử Sâm bỗng thấy cả thế gian bừng sáng, cái nóng oi ả của ngày hè cũng lập tức tan biến, nhường chỗ cho một làn gió mát lành lạ thường. Ngay cả cô giáo Liên Bình, người vốn nghiêm nghị, khó tính là vậy, giờ đây trong mắt Cố Tử Sâm cũng trở nên đáng mến lạ lùng.

Cậu cứng đờ cả người, chậm rãi bước tới, Cố Tử Sâm cảm thấy dường như thời khắc huy hoàng nhất của cuộc đời cậu đã thực sự đến. Những bạn học còn chưa rời đi đều chăm chú nhìn cậu. Khoảnh khắc cô giáo nhắc đến trường Đại học Bắc Kinh, hơi thở của Cố Tử Sâm dường như đã ngừng bặt.

Cậu thật sự không dám thở mạnh một hơi nào, chỉ sợ hơi thở mạnh sẽ thổi bay mất phong thư báo trúng tuyển quý giá kia. Chờ đến khi nhận lấy phong bì mỏng tang trên tay cô giáo, trên đó in rõ huy hiệu và dòng chữ 'Đại học Bắc Kinh'. Lúc này, Cố Tử Sâm mới thật sự cảm nhận được hiện thực một cách rõ mồn một. Đây không phải là giấc mơ, mà chính là sự thật! Cậu đã thi đậu Đại học rồi! Hiếm hoi lắm cô giáo mới nở một nụ cười tươi, hết lời khen ngợi cậu vài câu, sau đó cho các bạn học trở về.

Trên mỗi phong bì thông báo trúng tuyển của các trường đều ghi rõ thời gian khai giảng và những vật dụng cần sắm sửa, nên giáo viên không cần phải dặn dò thêm. Những bạn học xung quanh lập tức xúm xít lại, mồm năm miệng mười chúc mừng rôm rả. Đến lúc này, Cố Tử Sâm vẫn còn chưa hết choáng váng.

Cố Tử Lâm đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy kẻ vui người buồn, người thi trượt thì mặt mày ủ dột đáng thương, còn ai đỗ đạt thì ai nấy đều hớn hở ra mặt. Thậm chí có người vừa chạy ra vừa vẫy tay báo tin vui. Cố Tử Lâm đợi rất lâu vẫn chưa thấy Cố Tử Sâm đi ra, anh lo thằng em này thi không đậu mà buồn rầu quá đỗi. Bởi vậy, khi thấy chỉ còn lác đác vài người, anh bèn định bụng đi vào trong tìm Cố Tử Sâm. Kết quả, anh lại thấy Cố Tử Sâm đang bị các bạn học vây quanh. Chẳng lẽ thằng bé đã thi không tốt ư? Cố Tử Sâm nói lời cảm ơn và đáp lại những lời chúc mừng của bạn học xong xuôi, liền lập tức giơ tay vẫy tay ra hiệu, sau đó chạy thẳng đến, ôm chầm lấy Cố Tử Lâm. Giờ đây, Cố Tử Sâm đã là một thiếu niên cao lớn mười bảy tuổi, chiều cao của cậu cũng sắp sửa vượt qua anh trai Cố Tử Lâm rồi. Cố Tử Lâm bị cậu bất chợt ôm lấy thì cơ thể anh phải lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững vàng. “Thế nào? Thi đậu rồi chứ?” Cố Tử Lâm giả vờ giận, vỗ mạnh vào bả vai Cố Tử Sâm, lời nói ra nghe như một câu khẳng định chắc nịch hơn là câu hỏi.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 633