Quả thật, vì vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt còn đôi chút chần chừ về đứa bé này của Cố Tri Ý, Lâm Quân Trạch nên mới liên tục đưa ra những lời vỗ về, trấn an.
Anh nghĩ rằng, Cố Tri Ý hiện tại vừa chân ướt chân ráo vào giảng đường đại học, có lẽ sợ đứa nhỏ sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của cô, nên anh chỉ muốn Cố Tri Ý không phải vướng bận chi thêm cho tương lai, cứ toàn tâm dưỡng thai, sinh hạ cục cưng là được rồi.
Cố Tri Ý nhìn Lâm Quân Trạch, lời muốn giãi bày tựa hồ mắc kẹt nơi cổ họng, bởi cô biết, nói ra anh cũng khó lòng thấu tỏ. Cho nên cô đành thôi. Cô khẽ gật đầu, đáp: “Em biết rồi, em ngủ thêm một lát nữa.”
Nói xong cô lại nằm xuống, Lâm Quân Trạch thấy vậy, cũng không làm phiền cô thêm. Sau khi giúp cô đắp lại tấm chăn mỏng, anh liền đi ra ngoài.
Sau khi Lâm Quân Trạch rời đi, Cố Tri Ý ở trong phòng đã suy nghĩ rất lâu.
Thật ra cô cũng không phải là cảm thấy thời điểm không thích hợp, chủ yếu là do bản thân cô thật sự vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chào đón một sinh linh bé bỏng như vậy.
Kỳ thật trong suy nghĩ của Cố Tri Ý, cô đã có ba đứa con là Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo là quá đủ rồi, đứa nhỏ này đúng thật là không nằm trong kế hoạch của cô.
Ai, rốt cuộc làm sao mà ra nông nỗi này?
Lại nghĩ đến những lời cha mẹ cô đã nói trong giấc mơ.
Cố Tri Ý biết, đứa nhỏ này, bản thân cô chắc chắn là phải sinh ra.
Nhưng trong lòng cô, dù có nghĩ thế nào thì vẫn cảm thấy bồn chồn khó tả. 8f208c
Không nghĩ ra thì đơn giản là tạm thời không nghĩ nữa. Vì lúc nãy chưa tròn giấc, Cố Tri Ý lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lâm Quân Trạch đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tam Bảo đang ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu, tay thoăn thoắt vẽ vời gì đó một cách chăm chú.
Vừa bước tới gần, anh liền nhìn thấy hình vẽ Cố Tri Ý, và một bóng hình nhỏ bé bên cạnh?
“Tam Bảo, đây là mẹ sao?” Lâm Quân Trạch tò mò hỏi.
“ Đúng vậy, đây là mẹ, còn đây là em gái đó nha. Em gái trông thật dễ thương!” Tam Bảo chẳng hiểu vì lẽ gì mà đột nhiên lại trở nên thích thú đến lạ thường với người em gái còn chưa kịp ra đời này.
Lâm Quân Trạch xoa đầu Tam Bảo, cũng không giấu nổi vẻ hân hoan trên gương mặt.
Không ngờ, Tam Bảo vậy mà lại là người đầu tiên nhận ra.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Lâm Quân Trạch liền dặn dò Tam Bảo: “Tam Bảo, Ba dặn con này, trong bụng mẹ bây giờ đang có em gái, sau này khi Ba không có ở nhà, con phải biết để tâm phụ giúp mẹ nhiều hơn một chút, nhớ chưa? Phải ngoan ngoãn, chớ có quấy rầy mẹ đó nghe.”
Lâm Quân Trạch lúc này đã bắt đầu dặn dò trước với Tam Bảo.
“Ba, con chắc chắn sẽ ngoan ngoãn ạ!” Tam Bảo vỗ n.g.ự.c khẳng khái cam đoan.
Bây giờ đã có em gái rồi, thằng bé chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, sẽ là một người anh tốt.
Chỉ một lát sau, Đại Bảo và Nhị Bảo mồ hôi mồ kê nhễ nhại quay về nhà. Tam Bảo vừa thấy các anh trai, liền đặt quyển vở trong tay xuống, kéo tay hai anh, sốt sắng kể về điều thú vị mà mình vừa phát hiện sáng nay.
“Anh cả, anh hai, em nói cho các anh nghe này nè, chúng ta có em gái đó nha.” Thời điểm nói đến việc có em gái, Tam Bảo còn hạ giọng thì thầm, vẻ mặt đầy vẻ bí mật.
“Em gái gì cơ? Chúng ta có em gái từ khi nào thế?” Nhị Bảo khó hiểu hỏi.
“Có chứ, đang ở trong bụng của mẹ đó.” Tam Bảo nói, còn ra vẻ tinh ranh mà sờ sờ cái bụng nhỏ của mình.
“Thật vậy chăng?” Đại Bảo hiện tại cũng đã hiểu chuyện, cũng biết rằng chúng nó đều từ trong bụng má chui ra.
Tam Bảo gật đầu thật mạnh. Đại Bảo có lẽ thấy những lời em út nói chưa hẳn đã là thật, còn chạy tới bên Lâm Quân Trạch để xác nhận.
“Ba, Ba, bọn con sắp có em gái rồi sao ạ?”
Ba đứa nhỏ cùng nhau chạy đi tìm Lâm Quân Trạch, riêng tiếng reo của Nhị Bảo đã vang vọng trước cả khi thân hình bé nhỏ kịp tới nơi.
“Nhị Bảo, con có thể nói nhỏ lại một chút được không con? Sẽ làm mẹ giật mình tỉnh giấc bây giờ đấy.” Vừa mới bị Lâm Quân Trạch nhắc nhở như vậy, cả mấy đứa đều che kín miệng mình lại, đến cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.