“ Đúng vậy! Anh hai, em thi đậu rồi! Em có thể cùng anh đến Bắc Kinh học rồi!”
Cố Tử Sâm phấn khích đến nỗi níu c.h.ặ.t t.a.y Cố Tử Lâm, còn tại chỗ nhún nhảy mấy bận.
Ai ngờ Cố Tử Lâm lại tưởng rằng cậu không thi đậu vào Bắc Kinh. Vì lời nói ra không được rõ ràng, Cố Tử Lâm liền bắt đầu an ủi cậu.
“Chuyện nhỏ thôi, không vào được Bắc Kinh cũng chẳng hề hấn gì đâu, chúng ta...”
Nói được một nửa, anh mới lấy làm ngạc nhiên, rồi mới sực tỉnh. Thế là anh đẩy Cố Tử Sâm ra, ngơ ngác hỏi: “Em, em, em nói cùng anh đến Bắc Kinh? Em được Đại học Bắc Kinh nhận rồi sao?”
Cố Tử Lâm đã bắt đầu lắp bắp không nói nên lời.
“ Đúng vậy! Anh hai, thông báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh đây này!” Cố Tử Sâm cười tít mắt, lặp lại lần nữa, rồi nhanh nhảu rút tờ giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh ra, phe phẩy trước mặt Cố Tử Lâm.
Cố Tử Lâm nhận lấy thông báo, anh nhìn thấy phía trên là phù hiệu của trường, lúc này anh mới xác tín đó là Đại học Bắc Kinh.
“Được lắm, thằng nhóc này! Đi thôi, đi mau, phải tức tốc báo tin vui này cho cha mẹ mới được.”
Sau khi Cố Tử Lâm đã xác nhận, điều đầu tiên anh nghĩ tới là phải chia sẻ tin tức tốt lành này cho mọi người trong nhà.
“ Đúng đúng đúng, để má nở mày nở mặt!” Cố Tử Sâm kiêu hãnh ngẩng cao đầu. 8f208c
Nhưng trước khi về, hai anh em còn rẽ vào hợp tác xã mua hẳn hai cân rượu trắng, lại còn chịu chơi ghé tiệm ăn quốc doanh mua một cân thịt kho tàu thơm lừng.
Cố Tử Sâm nhìn thấy dáng vẻ hào phóng vung tiền của Cố Tử Lâm thì thật thà nói: “Anh hai, lần này không ngờ lại để anh tốn kém thế này, nhưng anh yên tâm, chờ sau khi kiếm được tiền, em nhất định sẽ khao anh thịt kho tàu no nê mỗi ngày!”
“Được được được, vậy anh hai sẽ đợi thịt kho tàu của em đấy nhé.” Tâm trạng Cố Tử Lâm rất tốt, cũng bắt đầu trêu chọc Cố Tử Sâm.
Hai anh em cứ thế vừa cười vừa nói rôm rả suốt quãng đường trở về thôn Cố Gia. Vừa về đến cổng thôn, Cố Tử Sâm đã níu tay Cố Tử Lâm, bí mật rủ rỉ to nhỏ: “Anh hai, anh nói thử xem, nếu em làm ra vẻ ủ dột, sầu não, thì má sẽ nói câu gì đây nhỉ?”
“Còn phải nói làm gì chứ, kiểu gì mẹ cũng động viên thôi, chẳng lẽ trượt rồi mà mẹ lại mắng nhiếc em ư?”
“Hì hì, để em thử xem sao!” Cố Tử Sâm thấy thú vị lắm, bèn tủm tỉm cười.
Thế là hai anh em bèn bàn nhau giở trò này. Cố Tử Sâm về nhà trước, còn Cố Tử Lâm thì sẽ mang nào thịt kho Tàu, nào rượu, nào giấy báo trúng tuyển về nhà sau.
Ở nhà, Lưu Ngọc Lan vẫn cứ đi đi lại lại, lòng như lửa đốt, thỉnh thoảng lại ngó ra phía cửa, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thằng út này chắc là trượt thi nên không dám vác mặt về nhà rồi. Cái đồ quỷ sứ!”
Nói vậy thôi chứ lòng bà đang nóng như lửa đốt, cứ đi đi lại lại trong sân, chốc chốc lại ngó ra cổng.
“Mẹ, mẹ cứ yên lòng đi, con thấy lần này thằng út đi thi có cả tài liệu ôn luyện của mấy anh chị khóa trước để lại, nhất định sẽ đỗ đạt thôi ạ.” Vương Quế Chi cười hiền hòa an ủi mẹ chồng.
Vừa dứt lời thì Cố Tử Sâm đã từ ngoài sân bước vào, mặt mày thất thần, chẳng chào hỏi ai, cứ thế ngây ra.
Thấy dáng vẻ ấy, Lưu Ngọc Lan giật b.ắ.n mình. Chẳng lẽ thằng bé thật sự trượt rồi sao?
Thấy con trai mình như người mất hồn mất vía, hẳn là thằng bé tủi thân lắm đây?
Vốn dĩ Lưu Ngọc Lan còn định nói mấy câu trách móc, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại nơi cổ họng.
Tuy vậy, bà vẫn vội vàng bước tới, hạ giọng an ủi: “Thôi, không sao cả con ạ. Thằng út à, năm nay không đỗ thì sang năm thi lại, có gì to tát đâu. Con thấy mẹ nói đúng không, con dâu cả?”
“ Đúng vậy, phải đó. Sâm này, cứ coi như năm nay mình dợt trước một bận, sang năm dồn sức hơn nữa là được rồi.”
Chị dâu cả Vương Quế Chi cũng vội vàng góp lời động viên Cố Tử Sâm.
---