“Được được được, tôi xem tôi xem.” Vẻ mặt Cố Khôn trịnh trọng tiếp nhận lấy tờ giấy báo trong tay Lưu Ngọc Lan.
Nhìn thấy chữ bên trên quả thực không sai vào đâu được.
Khó khăn lắm mới có lần, ông Cố dành cho Cố Tử Sâm một ánh mắt tán thưởng hiếm hoi.
“Được đó, cái thằng nhóc hư này, cũng coi như biết phấn đấu đấy chứ.”
“Ha ha ha, đúng vậy, anh chị của con đều tài giỏi như vậy, con cũng không thể kéo chân sau được có đúng không?”
Nếu như mà Cố Tử Sâm có cái đuôi, khẳng định lúc này nó đang dựng đứng lên.
“Ông đừng có khen nó, cái thằng nhóc hư này vừa rồi nó dọa tôi quá chừng.” Lưu Ngọc Lan ở một bên bất mãn nói, lại kể ra chuyện vừa rồi Cố Tử Sâm lừa bà một hồi cho Cố Khôn nghe hết.
Cố Tử Sâm: ??? Không phải là việc này đều đã qua rồi sao?
Ai ngờ Lưu Ngọc Lan lại lập tức mách tội luôn với Cố Khôn. Thế là, Cố Khôn nhìn Cố Tử Sâm với sắc mặt không mấy dễ chịu.
Cố Tử Sâm: ....
Nhưng mà khi cả nhà ăn cơm thì hiếm có lần Cố Khôn mang chai rượu mà lần trước Cố Tri Ý mua ra.
Mẹ Lâm hiếm khi xuống bếp, hôm nay cũng xào vài món thịt, nào là thịt khô đã ướp sẵn từ trước, lại còn có món thịt kho tàu mà Cố Tử Lâm mang từ tiệm cơm quốc doanh về. Bữa ăn tối nay coi như là một bữa tiệc mừng công cho Cố Tử Sâm vậy.
Mấy đứa trẻ thấy mâm cơm thịnh soạn khác hẳn mọi ngày, biết ngay là do chú út Cố Tử Sâm thi đỗ đại học. Chúng còn ríu rít ghé tai Cố Tử Sâm thì thầm: “Chú út ơi, về sau chú phải học hành giỏi giang thêm chút nữa, như vậy thì ngày nào chúng ta cũng được ăn thịt chú nhỉ.”
Cố Tử Sâm: Haizzz…
Ý đồ chiếm tiện nghi của lũ trẻ con thật chẳng thể rõ ràng hơn được nữa rồi.
Mà ông Cố Khôn hễ vui là lại uống rượu đến mức say túy lúy, nhưng chút hưng phấn trong lòng ông thì cứ mãi vấn vương chưa dứt.
“Được rồi, mấy anh em bây giờ đứa nào đứa nấy đều có triển vọng như vậy, cha mẹ cũng mừng lắm rồi. Các con cứ yên tâm mà đi thi cử, ở nhà đã có cha mẹ lo liệu. Nhưng mà, chúng ta làm người thì vẫn nên khiêm tốn một chút. Dù có quen biết nhiều người bên ngoài thì cũng đừng, đừng có khoe khoang. Người tài còn có người tài hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Chúng ta ấy, cứ khiêm tốn thôi, nhưng cũng không cần phải tự ti rằng mình xuất thân từ nông thôn. Chúng ta không trộm cắp hay cướp giật, tất cả đều dựa vào tự mình nỗ lực mà đạt được thành quả như ngày hôm nay.”
Cố Khôn lải nhải không ngừng, trong lúc nói còn nấc vài cái khiến Lưu Ngọc Lan vô cùng khó chịu.
“Được rồi, ông bớt nói vài câu đi. Mấy thằng nhóc nhà mình đứa nào cũng hiểu chuyện cả rồi, không cần ông phải dặn dò nhiều.”
“Phải nói, phải nói chứ, này vừa mới ra khỏi cửa, sợ là chúng nó buông thả mình tự do rồi không tìm thấy phương hướng, đến bản thân mình họ gì cũng sẽ quên mất.” Cố Khôn vẫn không yên tâm nói.
“Cha à, chúng con biết mà.” Cố Tử Mộc nói.
“ Đúng vậy, cha, chúng con đều đã làm cha của mấy đứa nhỏ rồi, còn cần cha phải nói mãi hay sao?” Cố Tử Lâm bất mãn nói, anh cảm thấy trong mắt cha mình, bọn họ vẫn chỉ là lũ trẻ con chưa lớn.
“Được được được, mấy đứa biết rồi thì cha nói cho thằng út nghe. Thằng út à, con đã hiểu chưa?”
“Cha, con biết rồi ạ.” Khó có được lần Cố Tử Sâm không phản bác lời cha mình nói.
Buổi tối, mấy cha con họ đều uống tới mức có chút choáng váng. Cố Tử Sâm là bị mọi người ngăn cản không cho uống nhiều, nhưng chỉ một chén rượu nhỏ cũng đã làm cậu say mềm.
“Được rồi, mấy đứa đều đi tắm rửa sớm rồi đi nghỉ ngơi đi.” Lưu Ngọc Lan thúc giục mấy người đi ngủ trước.
Còn bà và mấy cô con dâu thì dọn dẹp một chút là xong xuôi bàn ăn.
Ngày hôm sau, khắp thôn họ Cố ai ai cũng đều đã biết con trai út nhà đại đội trưởng Cố đậu đại học, mà lại là Đại học Bắc Kinh danh giá lẫy lừng.
---