Chờ đến lượt bác sĩ gọi vào, Cố Tri Ý liền bước vào phòng khám, kể rõ những triệu chứng gần đây của mình. Sau đó, cô nhẹ nhàng giơ tay để bác sĩ xem mạch và thăm khám sơ bộ.
“Chúc mừng cô, đúng là đã có thai rồi. Mạch tượng cho thấy mọi thứ đều bình thường, trở về cố gắng tẩm bổ là được. Mấy tháng nữa, đến nghe tim thai một lần là ổn thôi.”
Nghe thấy kết quả đúng là đã có thai, mà lại không có vấn đề gì đáng lo, lúc này Lâm Quân Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi liên tục cảm ơn bác sĩ, mọi người liền ra về.
Bởi vì Cố Tri Ý cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, mấy người cũng không nán lại phòng khám lâu.
Vừa về đến nhà, lũ nhỏ đều xúm xít xông tới, ríu rít hỏi: “Mẹ ơi, em gái thế nào rồi?”
Cố Tri Ý thầm nghĩ: Sao mình lại cảm thấy mấy đứa nhỏ này còn sốt ruột hơn cả người đang mang bầu là mẹ chúng chứ nhỉ?
Cuối cùng vẫn là Lâm Quân Trạch giải thích cho lũ nhỏ: “Yên tâm đi, em gái và mẹ các con đều khỏe mạnh.”
Lâm Quân Trạch biết thai phụ có lẽ sẽ tương đối nhạy cảm, cho nên khi nói về em gái, anh cũng không quên nhắc đến sức khỏe của Cố Tri Ý.
“Vậy thì tốt rồi, mẹ ơi, để con đỡ mẹ.” Nhị Bảo chợt ra dáng một cậu bé chu đáo, tiến lên nắm lấy tay Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý được Nhị Bảo nắm tay đỡ đi...
Cảm giác mình như bà Hoàng Thái Hậu thế này sao?
Thôi được rồi, hiếm khi Nhị Bảo săn sóc như vậy, cô đành vui vẻ đón nhận thôi.
Được Nhị Bảo đỡ, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong sân. Đại Bảo ở bên kia đã rót xong cốc nước, bưng tới tận tay.
“Mẹ ơi, uống nước đi, mẹ vất vả rồi.”
Cố Tri Ý hài lòng đón lấy cốc nước Đại Bảo mang tới. Tam Bảo thấy công việc chăm sóc mẹ đều bị hai anh giành mất, bỗng nhiên chạy đến, ngồi xổm xuống trước mặt Cố Tri Ý. Đôi bàn tay mũm mĩm, đầy đặn của thằng bé, cứ như đang gãi ngứa mà xoa bóp trên đùi Cố Tri Ý. Thật khiến Cố Tri Ý cảm thấy mình chẳng khác gì bà Thái Hậu đang được hầu hạ.
Cảm giác này xem ra cũng chẳng tệ chút nào.
Cố Tử Sâm ở một bên cũng tròn xoe mắt kinh ngạc.
Anh ấy cảm thấy chị mình là mang thai, nhưng nhìn dáng vẻ này, dường như là yếu ớt đến mức chẳng thể tự xoay sở được nữa vậy.
Xì xì xì!!
Sau khi ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Cố Tử Sâm vội phì phì mấy cái, còn nói thầm trong lòng: Đừng nghĩ bậy, đừng nghĩ bậy, chớ có nói ra nhé!
Buổi chiều đi bệnh viện một chuyến, khi về đến nhà thì trời cũng đã chạng vạng tối, Lâm Quân Trạch liền lại bắt tay vào chuẩn bị bữa cơm tối.
Lúc này Cố Tử Lâm cũng đi giúp đỡ. Em gái mình bây giờ đúng là quý giá lắm rồi, mình ở nhờ nhà người ta, vẫn nên xắn tay vào giúp một tay vậy.
Cố Tử Sâm ngồi cạnh Cố Tri Ý, với vẻ mặt trêu chọc nói: “Chị à, lần này chị mang thai đúng là có lợi lớn nhỉ?”
Cố Tri Ý liếc mắt lườm nguýt, nói: “Hay là để em mang thai thay chị xem sao?”
“Khà khà khà, vẫn là thôi đi.” Cố Tử Sâm tưởng tượng đến cái bụng phệ của mình, liền rùng mình một cái.
“Hừ, vậy em đúng là đứng ngoài nói chuyện chẳng biết người trong cuộc đau lưng là gì nhỉ?”
“Ha ha, chị ơi, chị vất vả rồi. Chị yên tâm, về sau nếu anh rể em vắng nhà, em sẽ thường xuyên trở về, giúp chị chăm nom cháu, như vậy chị sẽ không mệt nữa rồi.”
“Nghe ra vậy còn dễ chịu chán.” Cố Tri Ý hài lòng nói.
Buổi tối lúc ăn cơm, Nhị Bảo nhìn thấy lại là ba nấu cơm, không nhịn được mà thở dài thườn thượt.
Cố Tri Ý dùng đầu đũa gõ nhẹ vào trán Nhị Bảo một cái.
“Còn nhỏ tuổi vậy mà sao cứ thở vắn than dài thế hả?”
Trên mặt Nhị Bảo vẻ mặt như thể mẹ chẳng biết gì mà nhìn Cố Tri Ý, cười khổ nói: “Mẹ, bây giờ mẹ đang mang bầu em bé, toàn là ba nấu cơm. Tuy rằng con không muốn mẹ phải vất vả như vậy, nhưng quả thật cơm ba nấu khó nuốt quá chừng.”
---