“Cái thằng nhóc bướng bỉnh này, có đứa con nào dám ghét bỏ cha mình như mày không?” Lâm Quân Trạch tức giận nói.
“Hừ, cha, con nói đều là sự thật mà. Mẹ con nói rồi, chúng ta phải biết lắng nghe ý kiến người khác, như vậy mới có thể tiến bộ được.” Nhị Bảo làm ra vẻ rất có lý, thằng bé còn lên giọng dạy dỗ cả cha mình. Khiến Cố Tri Ý, Cố Tử Lâm và cả Đại Bảo đều bật cười.
Lúc này Nhị Bảo lại chống chế thêm.
“Được rồi, sau này cha làm nhiều hơn, luyện tập nhiều hơn, không bao lâu nữa đồ ăn cha làm ra sẽ tàm tạm hơn chút ít.”
Cuối cùng vẫn là Lâm Quân Trạch đành chịu thua.
“Như thế mới đúng. Cha, gì nhỉ... À, đúng rồi, ‘Hậu sinh khả úy’ đó cha.”
“Ha ha ha ha ha~” Cố Tri Ý, người mẹ ruột của nó, bật cười thành tiếng.
Đã lâu như vậy rồi mà Nhị Bảo vẫn còn lúng túng với thành ngữ. Cứ nhắc đến thành ngữ là thằng bé lại lắp bắp mãi không thôi.
“Trẻ con dễ dạy.” Đại Bảo ngồi một bên nhắc nhở.
“ Đúng, chính là như lời Đại Bảo nói.”
Nhị Bảo cảm thấy bản thân không biết cũng không có vấn đề gì cả, chỉ cần anh trai biết là được rồi. Nhìn xem, chẳng phải anh trai đã nói hộ cậu đấy thôi sao?
Haizz, đến người làm cha như Lâm Quân Trạch mà còn bị thằng nhóc mặt dày này dạy đời.
Con ruột, con ruột!
Lâm Quân Trạch tự nhủ trong lòng mình mấy bận, sau đó anh mới kiên nhẫn lắm mới kìm được ý nghĩ muốn cho Nhị Bảo một trận đòn.
Nhị Bảo chẳng hề hay biết mình đang đứng trước bờ vực bị ăn đòn, mà còn hồn nhiên trêu chọc đến mức Lâm Quân Trạch phải nghiến răng kìm nén.
Buổi chiều, Lâm Quân Trạch đi ra ngoài một chuyến, nói là gửi một bức điện báo về quê báo tin vui.
Hôm nay vừa hay biết tin Cố Tri Ý mang thai nên buổi tối mấy người đàn ông lại cùng nhau cụng chén mừng vui.
Cố Tri Ý cảm thấy, dường như người mang thai không phải là cô mà chính là họ.
Ối dào, cái cảnh tượng ồn ào này...
Chỉ là đến cuối cùng thì Lâm Quân Trạch vẫn ý thức được rằng Cố Tri Ý đang mang thai, dù sao thì anh cũng không nên uống say, lẽ nào lại để vợ mình đang mang bầu phải vất vả chăm sóc ư? Vì vậy anh chỉ uống mấy ly chúc mừng, sau đó liền chủ động xin dừng.
Cố Tử Lâm cười vang, trêu chọc: “Xem ra anh rể đã biết thân biết phận rồi đấy.”
Lâm Quân Trạch cũng chỉ cười, không nói lời nào. Nếu không tự giác thì biết làm sao bây giờ?
Bây giờ, trong nhà đã có thêm một cậu ấm nhỏ.
Không, sau này sẽ là hai.
Cả nhà sẽ cưng chiều họ lắm đây.
Lúc Cố Tri Ý tắm rửa vào buổi tối, Lâm Quân Trạch cũng chẳng thể yên lòng, cứ chốc chốc lại ngóng vào hỏi vọng một tiếng, xem chừng Cố Tri Ý có xảy ra chuyện gì không.
Chờ đến khi Cố Tri Ý mở cửa bước ra, cô đã lườm nguýt một cái rồi. Nếu nói anh sốt ruột, về tình còn có thể hiểu được, nhưng cứ chưa đầy dăm ba phút lại réo gọi một lượt: “Vợ à, em có thấy trong người ổn không đấy?”
Cố Tri Ý cũng không biết phải nói làm sao cho vừa lòng anh.
“Thôi được rồi, anh đi tắm đi.”
Nói xong, cô đẩy Lâm Quân Trạch ra rồi bước thẳng vào phòng.
Lâm Quân Trạch đứng đó, có chút ngớ người ra, thở dài bất lực…
Cố Tri Ý về đến phòng mình. Tranh thủ lúc lũ trẻ chưa vây quanh, cô liền nhanh chân bước vào ' không gian riêng' của mình. Sấy khô mái tóc rồi cô mới thong thả trở ra. Chốn riêng tư này có thể dùng điện, quả là tiện lợi vô cùng trong sinh hoạt thường ngày. Cố Tri Ý tự nhủ, đây thật sự là một điểm khiến cô rất mực hài lòng.
Lâm Quân Trạch ở bên này cũng đã tắm táp xong xuôi. Anh không dám tắm quá lâu, dù sao khi còn trong quân ngũ anh cũng đã quen với việc sinh hoạt nhanh chóng, từ lúc chiến đấu tới khi tắm rửa đều dứt khoát, mau lẹ.
Chờ anh tắm xong đi vào nhà thì thấy tóc Cố Tri Ý đã khô. Ban đầu, anh còn định sẽ tự tay lau khô mái tóc cho vợ mình.
Lâm Quân Trạch nhìn vợ đã xong xuôi, trong lòng dịu đi đôi chút. Thôi, cứ thế này cũng được rồi!
Sau khi đóng cửa lại, leo lên giường, anh nhìn thấy Cố Tri Ý đang đọc sách thì bằng giọng nịnh nọt, nhỏ nhẹ hỏi: “Vợ của anh ơi, bây giờ em có thấy mệt mỏi trong người không vậy?”
“Anh làm gì đấy?” Cố Tri Ý ngước mắt rời khỏi trang sách, cô đưa mắt liếc nhìn chồng.
“Để anh xoa bóp tay chân cho em, em cứ tiếp tục đọc sách đi nhé!”
Lâm Quân Trạch nói xong, liền nhanh nhẹn đỡ lấy chân Cố Tri Ý đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cố Tri Ý nghĩ thầm: Sao anh ấy lại tâm lý đến vậy chứ?
Nhưng thấy anh xoa bóp cũng rất là dễ chịu, nên cô cũng chẳng thèm để ý đến những chuyện vặt vãnh đó nữa.
---