Vậy nên, cô liền nói với Lâm Quân Trạch.
“Anh nói thử xem, hay là mình đón cha mẹ em cùng ra Bắc Kinh chơi luôn thể?”
“Em định nhờ mọi người đến phụ giúp, sẵn tiện cũng để các cụ lên Bắc Kinh chơi luôn sao?” Nghe vợ nói vậy, Lâm Quân Trạch liền hiểu ra ngay.
“ Đúng vậy. Anh xem, cả nhà cũng đã vất vả suốt một năm qua, ăn Tết xong thì có lẽ em cũng gần đến ngày dự sinh, đến lúc đó anh cứ dẫn các cụ đi chơi một chuyến.”
“Phải đấy, lúc ấy trời cũng đã sang xuân, hết cái rét căm căm rồi, để anh gửi điện báo về báo tin cho mọi người.” Lâm Quân Trạch đồng ý ngay tắp lự.
Bây giờ vừa hay đúng vào thời điểm cải cách mở cửa đang diễn ra, khắp nơi đều tràn ngập sức sống mới.
Gương mặt ai nấy cũng rạng rỡ, vui tươi hơn hẳn.
Dứt lời, Lâm Quân Trạch liền ra bưu điện gửi điện báo về nhà.
Còn công việc bên này, Cố Tri Ý cũng dần lùi về sau, không còn trực tiếp nhúng tay vào mọi việc nữa.
Bây giờ thai đã lớn, Cố Tri Ý càng ngày càng di chuyển khó khăn hơn.
Lúc trước đi kiểm tra thai sản, bác sĩ đã nói đứa bé rất khỏe mạnh. Cố Tri Ý còn lén hỏi hệ thống, Mông Mông cũng nói là mọi thứ đều ổn thỏa, Cố Tri Ý cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ngày thường cứ đến bữa thì ăn, đến giờ thì uống, không có việc gì thì quanh quẩn trong phòng, đi đi lại lại trong khuôn viên nhà.
Bây giờ ở Bắc Kinh còn thỉnh thoảng có tuyết rơi, bên ngoài rất lạnh giá, cho nên nếu Lâm Quân Trạch không có nhà thì một mình Cố Tri Ý cũng ít khi ra sân đi lại.
Nhưng mà hai thằng nhóc Đại Bảo và Nhị Bảo, bây giờ hóa thân thành những cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo mẹ.
Cố Tri Ý đi đến nơi nào bọn nhóc cũng đều lo lắng, lẽo đẽo theo sau, sợ cô va vấp vào đâu.
Rất nhanh đã tới cuối năm. Lâm Xuân Lệ ở Triều thị nghe lời Cố Tri Ý dặn dò, vợ chồng cô ấy đã thu mua ít nông sản quanh vùng rồi chở vào thành bán.
Kết quả rất khá, trong mấy tháng đầu đã thu về khoản lợi nhuận đáng kể. Mà Lâm Xuân Lệ cũng nhìn thấy được tiềm năng của cửa hàng ăn sáng ngay cạnh cổng trường, cho nên lần này viết thư hỏi ý kiến Cố Tri Ý xem có nên đầu tư vào cửa hàng này không, và cách thức kinh doanh ra sao.
Thuận tiện gửi tới một ít đặc sản và mấy bộ quần áo nhỏ của trẻ con cho Cố Tri Ý, có thể nhìn ra Lâm Xuân Lệ vẫn rất chu đáo, tỉ mỉ, cho dù hai người xa cách ngàn dặm, nhưng lòng vẫn luôn nhớ thương nhau.
Cố Tri Ý nhận được thư của Lâm Xuân Lệ, không ngờ chị ấy lại có con mắt tinh tường đến vậy, nhanh chóng nhìn ra thời cơ làm ăn buôn bán. Quả thật, việc kinh doanh ở khu vực trường học đúng là có tiềm năng phát triển mạnh mẽ.
Trong thâm tâm, Cố Tri Ý cũng cảm thấy rằng nếu điều kiện tài chính cho phép, việc mua hẳn cửa hàng ngay lúc này sẽ vô cùng có lời. Dù sau này Lâm Xuân Lệ không còn buôn bán nữa, cũng có thể cho thuê lại. Cô biết rõ giá trị của đất đai sẽ tăng vọt trong tương lai. Tuy nhiên, Cố Tri Ý chỉ đưa ra lời đề nghị gợi ý, mọi quyết định cuối cùng vẫn tùy thuộc vào chị Lâm Xuân Lệ.
Cô cũng gửi vài món đặc sản về Triều thị, toàn là những thứ để được lâu. Riêng bánh trái tươi như bánh gạo thì khó lòng gửi được, vì thời gian bưu kiện đi lại còn chậm lắm.
Tết năm nay, cả nhà cô đều tề tựu ở Bắc Kinh. Qua Ngô Tố Vi, Cố Tri Ý và người chị họ Từ Bội Vân cũng dần quen biết và lui tới. Hễ rảnh rỗi, Từ Bội Vân lại mang chút trái cây nhà vườn đến làm quà. Bọn trẻ hai nhà cũng coi như đã làm quen được với nhau. Chỉ có điều, con bé nhà Từ Bội Vân ốm yếu mãi không thôi, Cố Tri Ý chỉ thi thoảng mới được nhìn thấy mặt.
Chuyện này ngẫm lại thật trớ trêu. Ngày trước, ai nấy đều tấm tắc khen chồng bộ đội của Từ Bội Vân là người hiền lành, vậy mà bà mẹ chồng cô ấy lại là một nỗi khổ tâm chẳng biết tỏ cùng ai. Bà ta cứ khăng khăng phải nắm chắc con dâu trong lòng bàn tay mới yên. Thế nhưng, Từ Bội Vân tuy tính tình ôn hòa, nhưng không phải là người dễ để kẻ khác muốn nắn muốn bóp ra sao thì ra.
---