Thím Ngọc Hương quả không ngờ Cố Tử Sâm lại nói ra những lời lẽ như vậy, nhất thời bà ta đã chẳng còn dám tiếp tục buông lời khó nghe nữa rồi.
Lần này, vốn dĩ bà ta còn muốn buôn chuyện thêm đôi chút, nhưng giờ đây đành phải từ bỏ ý định đó. Không ngờ thằng út nhà họ Cố này sao mà miệng lưỡi lại trở nên sắc sảo, đanh đá hơn cả đám đàn bà chúng ta!
Thế là mọi người bắt đầu quay sang hỏi thăm chuyện học hành của cậu ở trường. Cố Tử Sâm tâm trạng đang phơi phới, cũng chẳng ngại đáp lời đôi câu.
Sau đó, cậu dần thấy cuộc chuyện trò trở nên nhạt nhẽo, kém phần thú vị nên đã lẻn ra ngoài, tìm mấy đứa cháu nhỏ để đùa nghịch.
Lần này Cố Tử Lâm trở về cũng mang theo một nhiệm vụ đặc biệt từ Cố Tri Ý, bởi lẽ cô vẫn ấp ủ ý định muốn nhận thầu đất và biển, nên anh phải làm công tác tư tưởng, khai thông cho bà con trong thôn.
Đến chiều, anh mượn chiếc xe bò, mang theo chút quà cáp rồi sang nhà Lâm gia.
Cũng bởi khi ấy ai nấy đều ở lì trong nhà tránh cái lạnh buốt xương của mùa đông, nên khi nghe thấy giọng nói của Cố Tử Lâm bên ngoài, người nhà Lâm gia cũng tức tốc ra đón.
“Tử Lâm à, cháu vừa trở về đó sao?” Mẹ Lâm nhìn thấy Cố Tử Lâm thì nhiệt tình chào hỏi.
“Dạ đúng vậy ạ. Thím, cháu về đón Tết với mọi người trong nhà. Đúng rồi, em gái cháu có gửi về cho mọi người vài món đồ ạ.” Cố Tử Lâm nói xong thì vỗ vào túi đồ sau lưng mình.
“Ôi chao, con dâu út nhà ta có lòng quá đỗi! Cháu đánh chiếc xe bò vào trong sân đi!” Mẹ Lâm nói.
Bên kia, Lâm Quốc Đống cũng tiến lên trợ giúp. Thấy túi đồ nặng trĩu, cha Lâm vừa cười vừa nói: “Con dâu út nhà mình lại gửi về bao nhiêu là đồ, khiến cháu vất vả quá!”
“Không có gì đâu ạ. Chú, chúng cháu chỉ vất vả khi vác nặng đồ lên xe lửa thôi, sau đó xuống xe thì đã có xe bò đưa về rồi, cũng chẳng nhọc nhằn gì đâu ạ.”
Đừng nhìn Cố Tử Lâm khi ở nhà luôn làm ra vẻ tranh công vì vất vả, nhưng lúc ở bên ngoài thế này, anh cũng không dám nhận lấy công lao đó về mình.
Cố Tử Lâm được mời vào trong nhà, còn Lâm Quốc Đống phụ trách mang túi đồ vào.
“Nào, đến đây! Tử Lâm à, uống trà đi cháu!” Sau khi vào trong nhà, cha Lâm mời Cố Tử Lâm uống trà.
Trà vừa mới được pha nên vẫn còn nóng hổi.
Chờ sau khi Cố Tử Lâm uống xong, cha Lâm mới mở miệng hỏi: “Lần này trở về nhà, con dâu út nói thế nào?”
“Thưa chú, em gái cháu nói tất cả mọi chuyện cứ mạnh dạn làm theo kế hoạch đã định. Hiện tại chính sách cải cách mở cửa đã bắt đầu rồi, em ấy bảo mọi người cứ yên tâm làm là được.”
“Được được được, có lời này của con bé, chú cũng nhẹ cả người.” Cha Lâm nói.
Dù sao thì mấy người Cố Tri Ý cũng đang ở nơi trung tâm đầu não chính trị, những tin tức ấy, phải nói là ở chốn thành thị họ nắm bắt nhanh nhạy hơn ở chốn thôn quê hẻo lánh này biết bao nhiêu.
“Bây giờ đã không có vấn đề gì lớn nữa rồi. Ở Bắc Kinh bên kia, khắp nơi đã tấp nập người mua bán, làm ăn, mà chẳng còn ai cấm cản hay dòm ngó nữa, đoán chừng sau này sẽ ngày càng mở rộng hơn.” Cố Tử Lâm nói.
Điều này đã nói rõ lên rằng đúng là chính sách đang thay đổi.
Lúc ban sơ, mọi người đều dè dặt từng ly từng tý, hễ có chút động tĩnh là lại hoảng sợ như chim non gặp bão. Nhưng bây giờ ngay dưới mí mắt của tất cả mọi người mà họ đã không còn để ý đến nữa.
Mấy người mẹ Lâm vừa nghe nói đến việc mua bán đã chẳng còn ai răn đe, ngăn cấm nữa thì vô cùng ngạc nhiên. “Làm sao lại như thế? Cũng mặc kệ cả việc buôn gian bán lận luôn sao?”
“Thím à, bây giờ đã không gọi việc này là buôn gian bán lận nữa rồi. Những gì họ làm đều là mua bán đường đường chính chính và được quốc gia ủng hộ đấy ạ.” Cố Tử Lâm giải thích với mẹ Lâm.
“Ôi, vậy thì tốt quá! Vậy thì sau này sẽ chẳng cần phải lén lút, giấu giếm nữa rồi.” Mẹ Lâm nghe thấy còn có chuyện tốt như thế này thì trong lòng đã vô cùng vui sướng khôn xiết.
“Dạ đúng vậy ạ!”
“À này Tử Lâm, em bảo bây giờ buôn bán đã được hợp pháp hóa rồi, vậy mấy luống rau nhà mình trồng có đem ra chợ bán được không?” Người vừa dứt lời, không ai khác chính là Lâm Quốc Bình, người con trai thứ hai nhà họ Lâm.
---