Lâm Quân Trạch, người cha mẫu mực, đứng cạnh mâm cơm còn ấm, gắp từng miếng thịt, chia đều vào mỗi bát của các con.
Đương nhiên là thịt trong bát Cố Tri Ý nhiều nhất.
Điều này thì chẳng cần phải nói. Lâm Quân Trạch luôn chăm sóc Cố Tri Ý là hàng đầu, sau đó mới đến ba đứa nhóc nghịch ngợm kia.
Cả nhà ăn bữa cơm tất niên vô cùng náo nhiệt, mấy đứa nhỏ uống đến ngụm nước giải khát Bắc Băng Dương cuối cùng, thở phào một tiếng đầy sảng khoái.
“Chúc bố mẹ và chú năm mới vui vẻ ạ.” Nhị Bảo là đứa nhanh nhảu mở lời chúc đầu tiên, cái ý muốn được nhận lì xì lộ ra như ban ngày.
Trương Lực cười, sau đó lấy ra những phong bao lì xì đỏ tươi, trao tận tay ba anh em.
“Chúc mừng năm mới, hi vọng năm sau Nhị Bảo và Đại Bảo học hành giỏi giang, Tam Bảo cũng lớn lên khỏe mạnh.”
“Cảm ơn chú.” Mấy đứa trẻ nhận lấy phong bao lì xì, miệng vẫn không quên ríu rít nói lời chúc.
Còn Đại Bảo thì dành cho Cố Tri Ý một lời chúc chân tình, đong đầy tình cảm.
“Bố mẹ, chúc mừng năm mới. Chúc em gái trong bụng mẹ mau lớn lên, còn có chúc mẹ càng ngày càng xinh đẹp ạ.”
“Ôi trời, cảm ơn Đại Bảo nhà chúng ta, mẹ cũng chúc sang năm mới Đại Bảo sẽ chóng lớn như thổi, ngày nào cũng được vui vẻ.” Cố Tri Ý vuốt nhẹ đầu Đại Bảo, ánh mắt trìu mến nói.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con thì sao ạ?” Nhị Bảo bĩu môi, bất mãn khi mẹ chỉ chúc anh trai mà bỏ quên mình.
“Ừm, vậy mẹ cũng chúc Nhị Bảo có thành tích càng ngày càng tốt, càng ngày càng đẹp trai nhé?”
Chờ Cố Tri Ý nói xong thì khóe miệng Nhị Bảo cố nén để không cong lên quá đà, nhưng ngoài miệng vẫn ríu rít đáp: “Nhất định ạ!”
Tam Bảo thấy các anh đã chúc xong xuôi, liền lon ton chạy tới, nghiêm túc dùng cái giọng líu lo non nớt nói: “Mẹ ơi, cung hỉ phát tài, chúc em gái cũng phát tài ạ!”
“Ha ha ha, được được được, nghe Tam Bảo nói, chúng ta đều phải phát tài.” Cố Tri Ý cười nói.
Cô đưa mắt ra hiệu cho Lâm Quân Trạch, người cha liền móc từ trong túi ra mấy phong bao lì xì dày cộp, trao cho mỗi đứa một phong, rồi cười nói: “Năm mới vui vẻ, sang năm mới bớt chọc giận mẹ con nhé!”
Lời chúc năm mới này Lâm Quân Trạch vừa nói ra thì Đại Bảo như đoán trước được lời bố mình sắp nói, liền đồng thanh nói theo Lâm Quân Trạch, chọc cho Cố Tri Ý bật cười thành tiếng.
Nhị Bảo đứng bên cạnh cũng bĩu môi, phụng phịu nói: “Bố ơi, sao năm nào bố cũng nói câu này vậy ạ? Bố xem năm trước tụi con có bao giờ chọc mẹ tức giận đâu, đúng không mẹ?”
“ Đúng đúng đúng, mấy đứa cục cưng nhà mình ngoan lắm.” Cố Tri Ý còn không quên “vẽ” ra những chiếc bánh vẽ lớn để khuyến khích mấy đứa con trai quý báu của mình.
Ở cái tuổi này, trẻ con chỉ cần một lời khích lệ nhỏ nhoi từ người lớn là đã có thể vui vẻ hớn hở suốt cả ngày.
Cơm nước xong, Lâm Quân Trạch phụ trách thu dọn bát đũa, còn Cố Tri Ý thì dẫn mấy đứa nhỏ đi dạo trong phòng cho tiêu cơm.
Cố Tri Ý còn cố ý lấy một bộ cờ phi hành từ trong “ không gian riêng” của mình ra, vừa vặn bốn người có thể cùng chơi. Đầu tiên, Cố Tri Ý giải thích qua loa luật chơi một lượt, sau đó để các con chơi thử trước.
Trương Lực thì ở cùng một đội với Tam Bảo, những người chơi còn lại, trừ Tam Bảo vẫn còn hơi mơ hồ, thì Đại Bảo và Nhị Bảo đều đã là những tay cờ đã quá sành sỏi của môn cờ phi hành này.
Khi Lâm Quân Trạch trở lại, anh lập tức gia nhập đội của Cố Tri Ý, cả nhà bắt đầu những ván cờ phi hành đầy hào hứng.
Nhị Bảo ném xúc xắc mãi mấy lượt mà vẫn không sao gieo được con số sáu, nhìn thấy những người khác đã bay cao bay xa, còn mình thì vẫn cứ dậm chân tại chỗ, khiến cậu bé có chút sốt ruột.
Thế nên mỗi lần ném xúc xắc, cậu bé đều làm ra vẻ với bộ mặt trịnh trọng lạ thường, ai không biết còn tưởng rằng thằng bé đang thực hiện một phi vụ mật nào đó.
Thế nhưng cũng may là hôm nay Nhị Bảo may mắn, sau đó đã đuổi kịp, nhân tiện còn "ăn" mất một quân cờ của Đại Bảo, đẩy anh cả về lại vạch xuất phát.
Vì hôm nay mới được chơi, mấy đứa nhỏ vẫn còn hăng say lắm, đã gần mười giờ tối mà vẫn chưa đứa nào buồn ngủ.
---