Con dâu thứ tư sinh con, chính bà cũng mong được ra đó phụ giúp một tay chăm sóc cháu, vậy mà trong miệng họ, nghe cứ như bà ra đó chỉ để du ngoạn thì phải.
“ Đúng vậy, việc này bà và mẹ ruột của con bé đều như nhau cả thôi mà.” Thím Lưu đứng ra làm hòa.
Mọi người ngồi xuống, bắt đầu cắn hạt dưa, họ cũng mong mẹ Lâm về Bắc Kinh thì chụp lấy vài tấm ảnh mang về cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
“Cái máy chụp ảnh ấy mà, toàn hàng ngoại nhập cả. Chụp một kiểu ảnh tốn kém biết bao nhiêu là tiền chứ? Cũng đâu thể làm nhiều như thế, có thể chụp được mấy tấm là không tệ rồi.” Mẹ Lâm đau lòng nói, cứ như thể số tiền đó đã được bà tiêu xài rồi vậy.
“Không sao cả, dù sao có là được rồi, đến lúc đó thì cho chúng tôi xem với!”
“Được, đến lúc đó sẽ cho mọi người xem.” Mẹ Lâm vui vẻ đồng ý.
Tình hình nhà ông Cố bên kia cũng chẳng kém cạnh, bà con họ hàng trong nhà nghe nói sắp đi Bắc Kinh thì cầm chút đồ trong nhà đến, tiện đó cũng chúc gia đình ông Cố bà Cố thượng lộ bình an.
Thế nhưng, ấy vậy mà cũng có kẻ nhân cơ hội này mà rục rịch muốn bám víu kiếm chác.
Bà Mao Vận Phượng này còn không phải chính là hạng người thiển cận như thế sao.
“Ôi chao, nhà chú thím Ba sắp sửa lên tận Bắc Kinh hưởng phúc đây rồi! Đến lúc đó chớ có quên những người thân thích nghèo hèn ở quê nhé!”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đã cảm nhận được mùi chua lè chua lét lan tỏa khắp không gian rồi.
“Này này, chị dâu xem kìa! Nhà tôi đâu phải đi chơi bời gì, con bé Trí Ý đang ở cữ đợi chúng tôi qua đỡ đần đây mà.” Vốn dĩ Lưu Ngọc Lan đang trong tâm trạng phơi phới, chẳng muốn đôi co cho rước bực vào thân.
Thế nhưng, có kẻ lại quen thói được nước lấn tới.
“Nói cái gì mà chăm sóc chứ? Còn không phải muốn để hai người thuận tiện đến đó du hí vui chơi hay sao? Hơn nữa, đứa nhỏ này cũng đã sinh mấy lần rồi, trước kia mấy người chúng ta còn không phải đều là mới sinh xong thì buổi chiều đã ra đồng rồi hay sao? Làm sao đến con gái nhà cô lại quý giá như vậy chứ?” Bà Mao Vận Phượng bèn giở cái giọng chua ngoa.
Bà ta lại lôi cái thói già cả ra để át lời người khác.
Nhưng Lưu Ngọc Lan cũng chẳng phải dạng vừa. Cái kiểu người hách dịch, chuyên nhúng mũi vào chuyện nhà người khác như thế này thì quả thật gai mắt vô cùng.
Ai mà chẳng biết giở cái giọng quái gở ấy chứ?
Vậy là Lưu Ngọc Lan cũng ra vẻ ngạc nhiên tột độ, trừng mắt nhìn bà Mao Vận Phượng.
“Không phải đâu chị dâu. Giờ là năm nào rồi mà chị vẫn ôm khư khư cái lối nghĩ cũ rích ấy? Nước nhà đã mở cửa, đầu óc chị cũng nên thoáng đạt ra chút chứ! Chúng ta cũng đâu cần biết sinh mấy đứa con, miễn là gia đình có điều kiện thì cứ việc ở cữ cho tươm tất. Ai mà chẳng là phụ nữ, chẳng lẽ đến chuyện này mà chị dâu cũng không thấu hiểu sao?”
Dứt lời, bà cũng che miệng cười thầm, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ nhìn bà Mao Vận Phượng.
Mao Vận Phượng nhất thời tái mặt cứng họng, chỉ biết cười gượng rồi vội vàng lảng sang chuyện khác. Ấy, cái chuyện sắp tới đây mới là quan trọng chứ!
“À, phải rồi... Chuyến này lên Bắc Kinh chắc nhà cô sẽ ở lại lâu đấy chứ? Tôi đang nghĩ bụng, nếu mà thấy quần áo nào đẹp thì mua giúp tôi vài bộ. Cô cũng biết đấy, thằng cháu nhà tôi khó khăn lắm mới lấy được vợ, lúc này mà không ra dáng vẻ gì thì cũng khó coi cho nó. Hai người dù sao cũng là chú thím, có lẽ cũng nên giúp đỡ một tay chứ?”
Lời lẽ ban đầu còn chút vòng vo, ấy vậy mà sau đó bà ta tuồn tuột đưa ra một loạt yêu sách.
Ngay cả những người trong gia đình ông Cố thứ hai ngồi đó cũng không ngờ bà chị dâu cả lại mặt dày đến vậy. Loại lời lẽ này mà cũng dám nói ra miệng, khiến mọi người ngồi đó đều cảm thấy ngượng ngùng thay cho bà ta.
“Chị dâu này, nhà chúng tôi lên đấy là để chăm sóc cái Trí Ý trong cữ, chứ nào phải đi du hí vui chơi đâu. Huống hồ, chuyện cưới xin của con cháu bên nhà chị, chúng tôi chỉ cần theo đúng tình nghĩa, lễ nghi mà tới góp mặt là đủ rồi. Làm sao lại phải đến lượt vợ chồng chú thím chúng tôi phải bận tâm lo liệu chứ? Cha mẹ của nó vẫn còn đó, đâu cần đến phiên chúng tôi bận tâm đâu.”
---