Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 677

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cố Tri Ý nhận thấy Từ Bội Vân đối xử với Phùng Kỳ hết mực cẩn trọng, như thể chim sợ cành cong, e ngại bất cứ điều gì từ bên ngoài cũng có thể làm tổn thương con bé.

Thế nhưng, trong quá trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ, chúng vẫn cần được tiếp xúc một cách thường xuyên với thế giới bên ngoài, cả về mặt xã hội lẫn môi trường xung quanh.

Mà Từ Bội Vân giống như vẫn luôn giữ Phùng Kỳ khư khư bên cạnh suốt thời gian qua, minh chứng rõ nhất là lúc nãy, khi Phùng Kỳ đòi ra ngoài chơi với các anh trai, chị ấy cũng đã lập tức từ chối.

Dù có suy nghĩ vậy, Cố Tri Ý cũng không tiện nói thêm lời nào, chỉ tiễn gia đình họ ra về.

Sau đó, Cố Tri Ý mới quay sang Lâm Quân Trạch, hỏi: “Anh có cảm thấy, chị Bội Vân đối với Kỳ Kỳ, dường như…”

Cố Tri Ý đột nhiên không biết tiếp tục diễn tả điều mình muốn nói như thế nào.

Lâm Quân Trạch hiểu ý vợ, lập tức nói tiếp: “Có phải em thấy chị ấy hơi quá mức căng thẳng không?”

“ Đúng rồi, chính là cảm giác đó. Cứ như sợ thế giới bên ngoài sẽ gây tổn thương cho con bé, nên không dám cho con bé tiếp xúc vậy.”

Lâm Quân Trạch gật đầu, nói: “Có thể là do khi còn nhỏ con bé sức khỏe không được tốt, nên chị ấy vẫn luôn lo lắng đến thái quá như vậy?”

Lâm Quân Trạch chưa từng chăm sóc trẻ nhỏ, quả thật không thể hiểu nổi, còn có người lo lắng cho con cái đến mức sốt vó như vậy.

Rốt cuộc quá trình lớn lên của một đứa trẻ, đều cần phải được va vấp, trầy xước đôi chút mới có thể trưởng thành. Thật sự chưa từng nghe đến người mẹ nào lại sốt sắng đến mức này như Từ Bội Vân.

Nhưng không ngờ Cố Tri Ý lại lắc đầu, nói: “Không phải, em cảm thấy hẳn là lúc trước chị ấy bị ám ảnh bởi bóng ma của mẹ chồng cũ, cho nên hiện tại chỉ một chút gió lay cành động, chị ấy cũng liền cho rằng có người muốn hãm hại con mình.”

Cố Tri Ý nghĩ như vậy, dù sao thì vừa rồi Từ Bội Vân đối với con trai cả Phùng Tùng của mình lại hoàn toàn yên tâm.

Nhưng đối với Kỳ Kỳ lại là vẻ sốt sắng, căng thẳng, chuyện này hẳn là có nguyên nhân sâu xa xuất phát từ mẹ chồng cũ của chị ấy.

Tuy nhiên, khi trẻ nhỏ trưởng thành, chúng vẫn cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cứ mãi ngăn cản như vậy e rằng không ổn chút nào.

Nhiều trường hợp trẻ nhỏ bệnh tật không phải do cơ thể, mà là do yếu tố tâm lý, tinh thần mà sinh bệnh.

Cố Tri Ý cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà người ta, nên cô chỉ định tìm dịp nào đó khéo léo nhắc nhở Từ Bội Vân một đôi lời mà thôi.

Bữa tối giao thừa diễn ra giản dị, Lâm Quân Trạch tự tay xào nấu vài món. Cả nhà quây quần bên mâm cơm, đón khoảnh khắc giao thừa ấm cúng, tuy đơn sơ nhưng chan chứa tình thân nơi đất kinh kỳ.

Trái lại, ở tận huyện Triều xa xôi, không khí lại tưng bừng, náo nhiệt hơn hẳn.

Năm nay, cả Lâm Hiểu Lan và Lâm Thanh Bách đều về ăn Tết, nhà họ Lâm có đến hai người con đỗ đại học, quả là vinh dự lớn. Bởi vậy, cửa nhà lúc nào cũng tấp nập khách khứa gần xa, đến thăm hỏi, chúc mừng.

Ai nấy trong lòng đều rõ mồn một, thi đậu đại học tức là nắm chắc trong tay bát cơm sắt vững vàng. Cớ gì không nhân dịp này mà kết giao, vun đắp thêm chút tình nghĩa?

Nhưng tiếc thay, cả Lâm Hiểu Lan và Lâm Thanh Bách đều đã yên bề gia thất. Chứ không thì chắc hẳn những bà mối sẽ đến giẫm nát cả thềm cửa nhà họ Lâm mất rồi.

Gia đình họ Cố cũng chẳng hề kém cạnh, cả ba anh em đều rời trường học để về sum họp ăn Tết.

Nhà họ Cố thì tình hình khác đôi chút. Hai người anh chị cả đã yên bề gia thất, nhưng chẳng phải ở dưới còn có cậu út Cố Tử Sâm đang tuổi xuân phơi phới, chưa lập gia đình đó ư?

Quả đúng như Cố Tử Sâm dự liệu, chuyện cậu vẫn lo lắng rốt cuộc cũng xảy đến. May mắn thay, Lưu Ngọc Lan đã sớm liệu trước, kịp thời ngăn chặn từ trong trứng nước.

Kể từ ngày Cố Tử Sâm đặt chân vào giảng đường đại học, ngày nào cũng có không ít người lân la đến thăm hỏi, dò la chuyện dạm ngõ.

Thoạt đầu, Lưu Ngọc Lan còn nhẫn nại, miễn cưỡng ứng phó qua loa vài câu cho phải phép. Nhưng dần dà, bà cũng đ.â.m ra phiền lòng, mệt mỏi.

Lần này, nhân dịp chuyện trò rôm rả với mọi người, bà làm bộ lơ đễnh, khéo léo rỉ tai rằng Cố Tử Sâm ở trường đã có đối tượng rồi.

Đoạn, bà quay sang dặn dò bà mối đang lân la ở góc nhà: “Ôi chao, nghe nói nhà cô bé ấy là gia đình cán bộ cấp cao. Thằng nhóc Tử Sâm nhà tôi cũng thật có phúc phận lớn lao.”

Nghe Lưu Ngọc Lan nói vậy, ai nấy đều ngẩn tò te, chẳng biết nên nói năng sao cho phải.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 677