Quả tình, chuyến tàu ngược Bắc Kinh thật dài và tẻ nhạt. Dần dà, mấy cụ già không thể ngồi yên trên ghế cứng. Cứ thấy ai là họ lại lân la bắt chuyện đôi ba câu, cốt để dễ bề dò hỏi tin tức bốn phương, cũng là để tìm chút việc khuây khỏa, vơi bớt nỗi buồn chán trên suốt chặng đường.
Qua rằm tháng Giêng, mãi đến tận tháng Ba, đoàn người nhà họ Cố mới có dịp đặt chân lên đất kinh đô.
Trước khi xuống tàu, Cố Tử Lâm đã đoán biết thời tiết lạnh giá, nên anh dặn dò người lớn tuổi khoác thêm áo ấm từ sớm. Quả đúng như vậy, vừa bước chân rời toa tàu, cơn gió bấc miền Bắc đã táp vào mặt rát buốt.
Mặc dù đã khoác nhiều lớp áo, nhưng ai nấy vẫn cảm thấy cái lạnh tê tái, buốt xương. Rõ ràng, nơi đây rét hơn Triều thị quê nhà nhiều phần.
“Ôi chao, Bắc Kinh này đúng là lạnh thật đấy!” Lưu Ngọc Lan xuýt xoa thốt lên.
“Mẹ ơi, hôm nay còn chưa có tuyết rơi đâu. Ngày nào có tuyết, còn lạnh buốt hơn gấp bội kia!” Cố Tử Sâm rụt cổ, nói vọng lại từ phía sau.
“Nào, nào, mọi người mau bước vào trong cho ấm người đã.” Cố Tử Lâm vội vã dẫn lối, mời mọi người đi vào bên trong.
Ai nấy tay xách nách mang, lỉnh kỉnh đủ thứ túi lớn túi bé. Giữa dòng người đông đúc chen lấn xô đẩy, phải một lúc lâu sau họ mới thoát ra khỏi biển người, tìm được một chỗ khuất gió để đặt hành lý xuống.
“Ôi chao, hành lý chất đống thật nhiều chứ!” Cha Lâm xuýt xoa, thầm cảm thấy may mắn vì ngày thường ông vẫn quen làm việc đồng áng nặng nhọc. Nếu không thì e rằng sức vóc chẳng kham nổi chừng này đồ đạc.
”Kìa, kìa! Con nhìn thấy anh rể rồi! Anh rể ơi, mọi người ở đây này!” Cố Tử Sâm vừa đặt hành lý xuống đã vội vàng ngoái nhìn khắp lượt. Cậu kịp thấy Lâm Quân Trạch đang đứng đợi bên ngoài ga tàu, liền nhón gót, hết sức vẫy tay liên hồi.
Lâm Quân Trạch cũng đã trông thấy đoàn người thân bên này, anh liền sải bước thật nhanh về phía họ.
“Thưa bố mẹ, thưa bác, thưa cô, mọi người đi đường vất vả nhiều rồi.” Lâm Quân Trạch ân cần chào hỏi bố mẹ hai bên, đoạn quay sang chào hỏi Cố Tử Lâm.
Thấy bố mẹ hai nhà đều vẫn khỏe mạnh, trong lòng anh liền cảm thấy yên tâm hẳn.
“Không vất vả, không vất vả đâu. Có điều, ở đây người đông đúc quá chừng!” Cố Khôn cười ha hả, cất lời.
“Vâng ạ, vậy chúng ta mau đi thôi. Con đã gọi xe chờ sẵn bên ngoài rồi.” Lâm Quân Trạch nói đoạn, nhanh nhẹn xốc hành lý lên, một mình anh ôm bọc lớn đi trước mở đường.
Mấy người theo sau Lâm Quân Trạch, rời khỏi ga tàu hỏa, tiến về phía những chiếc xe đã chờ sẵn.
Lúc bấy giờ, ở Bắc Kinh đã có không ít người bắt đầu lái xe ba bánh để đón khách. Chẳng nói đâu xa, việc làm ăn này cũng coi như là khấm khá lắm đấy chứ.
Bên này, đã có hai chiếc xe ba bánh chờ sẵn từ sớm. Thấy đoàn người nhà Lâm Quân Trạch tới, họ liền hăm hở xông tới giúp khuân vác hành lý, thái độ vô cùng niềm nở. Mẹ Lâm liên tục nói “Không cần, không cần đâu ” nhưng vẫn vui vẻ để họ giúp.
Cũng may bởi vì thời tiết quá lạnh, ai nấy cũng chẳng muốn đôi co lâu la, liền nhanh chóng leo lên xe cho ấm người.
Ai nấy đều cảm thấy vô cùng lạ lẫm với loại xe ba bánh đón khách này. Xung quanh xe được bao bọc kín mít, chỉ chừa lại một cánh cửa nhỏ để ra vào.
Mãi đến khi đã yên vị trên xe, Mẹ Lâm và mọi người mới có dịp thỏa sức ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Thị trấn nhỏ quê nhà của họ quả thật chẳng thể nào sánh kịp với chốn kinh thành hoa lệ này.
Mấy người ngồi trên xe liền bắt đầu xúm xít bàn tán rôm rả về cảnh sắc, về những tòa kiến trúc uy nghi hai bên đường.
Quả đúng là phồn thịnh, sầm uất hơn quê nhà của họ biết bao nhiêu lần.
Đến tận lúc này, mọi người mới thực sự cảm nhận được rằng mình đã đặt chân lên đất kinh kỳ rực rỡ.
Bác tài xế cũng rất nhiệt tình, còn vừa lớn tiếng tán gẫu, vừa hăng hái giới thiệu về những nét đặc trưng quanh đây cho mọi người ngồi ở ghế sau.
Ví dụ như chỗ này có món gì ngon nổi tiếng, đi qua kia là công viên, vườn hoa xanh mát, v.v.
Trên đường đi, tuy có cơn gió lạnh thốc vào khoang xe, nhưng bởi vì ai nấy đều mặc áo khoác dày cộp, hơn nữa vừa đến được Bắc Kinh, lòng dạ cũng nóng ran vì háo hức khôn nguôi, nên chẳng còn mấy để tâm đến cái lạnh.
---