Thấy trời còn chưa tối hẳn, Cha Lâm không giữ Cố Tử Lâm ở lại dùng cơm.
“Hai chú thím không cần phải tiễn cháu đâu ạ. À phải rồi, trong cái túi cháu mang đến còn có mấy đôi giày vải bông với chiếc áo khoác đấy ạ, là Tri Ý đã cất công mua riêng cho cả nhà mình. Đến khi lên Bắc Kinh, mọi người cứ mặc vào, đảm bảo là ấm áp, sẽ chẳng sợ lạnh đâu ạ.”
“Thôi được rồi. Tử Lâm này, sau này có thời gian rảnh rỗi thì cứ ghé qua nhà chú thím chơi nhé!” Mẹ Lâm nói vọng theo Cố Tử Lâm.
“Vâng, cháu nhớ rồi ạ, thím.”
Đợi khi Cố Tử Lâm đã khuất dạng, mọi người mới hăm hở mở túi đồ mà anh vừa mang tới. Quả nhiên không ngoài dự liệu, bên trong toàn là quần áo mới tươm tất.
Đặc biệt, khi trông thấy những đôi giày vải bông Cố Tri Ý đã chu đáo chuẩn bị, Mẹ Lâm liền vui mừng khôn xiết như một đứa trẻ, bà ôm khư khư đôi giày mà tấm tắc khen ngợi không ngớt.
“Ôi chao, các con xem đôi giày này mà coi, vừa nhìn đã thấy ấm áp biết bao nhiêu!”
“Mẹ ơi, đương nhiên là phải thế rồi ạ. Đây là hàng từ tận Bắc Kinh đấy, nào có giống đồ dưới quê mình đâu ạ.” Vương Anh đứng bên cạnh, vừa cười vừa nói một cách đầy tự hào.
Lý Hồng Hà đứng đó cũng không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ đôi giày vải bông. Nhìn thoáng qua đã thấy nó thật tinh xảo, chắc chắn đi vào chân sẽ ấm áp vô cùng.
Mỗi người trong nhà đều được chia một chiếc áo bông vừa vặn. Bởi vì Cố Tri Ý hiểu rõ thời tiết ở thành phố Triều không quá khắc nghiệt, nên cô không may áo quá dày.
Nhưng riêng cho Cha Lâm và Mẹ Lâm, vì hai cụ sắp sửa lên Bắc Kinh, nên cô đã chuẩn bị riêng hai chiếc áo khoác dày dặn, để phòng khi đi đường trở lạnh thì có thể khoác vào ngay.
Mà những chiếc áo này cũng rất hợp thời, hợp cảnh.
Vào cái thời buổi ấy, đâu phải ai cũng có điều kiện sắm sửa áo khoác. Thành thử, người nào mà có được một chiếc áo khoác để diện thì quả là oai phong, nở mày nở mặt biết bao.
Mẹ Lâm khoác thử chiếc áo rồi đi tới đi lui mấy vòng trước mặt mọi người, dáng vẻ như muốn khoe nhưng rồi lại dừng lại, miệng vẫn không quên cảm khái: “Chiếc áo khoác này quả là khác biệt, mới mặc một lát mà đã nóng bức đến đổ mồ hôi rồi.”
“Bà ơi, bà ơi, cháu cũng muốn thử ạ!” Mấy đứa bé nghe mẹ Lâm nói vậy liền nôn nóng muốn được khoác chiếc áo.
Mẹ Lâm cẩn thận cởi áo ra, đặt ngay ngắn trên ván giường, rồi bảo lũ trẻ: “Các cháu chỉ ngắm thôi nhé, đừng làm bẩn chiếc áo tốt của bà!”
Ban đầu mẹ Lâm không muốn cho chúng chạm vào, nhưng hôm nay tâm trạng bà vui vẻ nên cũng hào phóng một phen.
Mấy đứa nhỏ đứng túm tụm bên cạnh giường, đưa tay sờ nắn chiếc áo khoác, trên gương mặt bé nhỏ ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
“Bà ơi, ấm thật đấy ạ!” Lâm Ngọc Khiết, con gái lớn của anh cả, không kìm được mà thốt lên kinh ngạc.
“ Đúng vậy. Chiếc áo này quả không tầm thường chút nào. Thôi, sờ một lần là được rồi, bà phải cất vào. Lần này lên Bắc Kinh nhất định phải mặc mới được.”
Nói đoạn, mẹ Lâm cẩn thận treo chiếc áo lên, rồi cất vào trong ngăn tủ.
Mấy đứa bé nhìn bà nội chúng với vẻ mặt ao ước, vì mẹ Lâm có thể được lên Bắc Kinh.
Dù sao thì chúng cũng đã từng xem qua không ít ảnh chụp về Bắc Kinh, mà sự tò mò, hứng thú với thủ đô chỉ tăng chứ không hề giảm.
Cha Lâm thấy mẹ Lâm thử áo, bản thân ông cũng không kìm được mà đứng dậy khoác thử một lần.
Đúng là rất ấm áp. Thành phố Triều ở đây thì không cần mặc áo bông, chỉ một bộ quần áo thường đã đủ rồi, nhưng khi khoác chiếc áo này lên thì lập tức toát mồ hôi.
Thế này thì thật vừa vặn, ở Bắc Kinh xứ tuyết, đến lúc qua đó lại có thể mặc vào.
Sau khi thử xong, ông cũng cởi ra, cẩn thận xếp vào tủ, chung chỗ với áo khoác của mẹ Lâm.
Đợi đến tối, vì những lời nói hôm nay của cha Lâm mà các gia đình đều bắt đầu xúm xít bàn bạc với nhau.
Hiện tại Cố Tri Ý cũng sẵn lòng ứng trước cho họ một khoản tiền, chỉ là phải xem họ có tính toán, kế hoạch gì đã.
Bên này, sau khi Lâm Quốc Đống trở về nhà thì lập tức kéo Vương Anh lại, cùng nhau m.ổ x.ẻ vấn đề.
Bình thường Vương Anh ở Lâm gia vốn ít khi lên tiếng, nhưng lúc này khi nghe Lâm Quốc Đống nhắc đến chuyện làm ăn, trong lòng chị cũng có những trăn trở riêng.
“Anh nói xem, vợ chồng thằng hai cũng đã bắt đầu tính chuyện làm ăn riêng, nếu chúng ta cứ ngồi yên thì…” Vương Anh ngập ngừng lên tiếng.
“Anh cũng biết là nên làm gì đó, nhưng chúng ta hợp làm cái gì mới được? Hai vợ chồng chúng ta cũng không có học hành gì nhiều, cuối cùng cũng chỉ quanh năm vùi đầu vào việc đồng áng mà thôi.”
---