Nhà họ Phùng thấy Từ Bội Vân không dễ chèn ép, liền tìm mọi cách gây khó dễ cho đôi vợ chồng cô. Ngày trước, Từ Bội Vân phải bụng mang dạ chửa bỏ đi cũng vì bà mẹ chồng thực sự quá quắt. Hơn nữa, lúc đó cô đang mang cốt nhục đầu lòng, nên dứt khoát trở về nhà mẹ đẻ. Ai ngờ sinh con trai đầu thì thuận buồm xuôi gió, nhưng đến lúc sinh con gái nhỏ, bà mẹ chồng cũ kỹ ấy lại bắt đầu giở thói hạch sách đủ điều.
Vừa vặn lúc ấy Phùng Minh Lượng được điều động đi công tác xa, anh ta cũng thấy chạnh lòng khi thấy vợ mang nặng đẻ đau, lại phải một mình bôn ba nuôi con nhỏ. Bởi vậy, anh ta mới nghĩ để mẹ mình ở nhà giúp chăm sóc một chút cũng ổn. Chỉ là anh ta không thể ngờ được, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại gay gắt đến vậy. Hậu quả là Từ Bội Vân bị động thai, sinh non. Đứa con gái nhỏ không đủ tháng đủ ngày nên từ khi lọt lòng đã ốm yếu. Thậm chí, trong thời gian ở cữ, bà mẹ chồng vẫn không buông tha, gây sự đủ điều khiến Từ Bội Vân không được yên thân.
Cuối cùng, Từ Bội Vân chịu không nổi, đành gửi gấp một lá thư về nhà mẹ đẻ, giục cha mẹ cô ấy lên đây đỡ đần. Vừa vặn lúc đó Phùng Minh Lượng vừa hoàn thành nhiệm vụ, trở về nhà. Anh cứ ngỡ về nhà sẽ được vợ vui mừng đón cửa, nào ngờ cảnh tượng mà anh ta thấy lại là cảnh tượng gà bay chó sủa, hỗn loạn ngổn ngang. Anh ta cũng không hề hay biết rằng vợ mình đẻ non, mà căn nguyên chính là từ mẹ ruột anh ta.
Vì chuyện này, hai gia đình đã náo động suốt một dạo dài, giằng co mãi không thôi. Cuối cùng, vẫn là Phùng Minh Lượng phải khuyên nhủ mẹ ruột của mình trở về. Sau đó, anh xin nghỉ phép, đích thân chăm sóc Từ Bội Vân thì câu chuyện mới tạm lắng xuống. Đôi vợ chồng cũng vì chuyện này mà tình cảm gặp sóng gió một thời gian. Mãi đến khi ba mẹ Từ nói không ít lời hay lẽ phải, mối quan hệ của hai người mới chậm rãi hòa thuận trở lại.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ, ngay cả dịp ăn Tết, Từ Bội Vân cũng không về nhà họ Phùng bên kia. Vì thế, năm nay cả gia đình chị ấy đều ở lại Bắc Kinh đón Tết. Dù không quá rộn ràng, nhưng ít ra mọi người không còn cảm thấy mệt mỏi như trước nữa.
Lúc này, gần cuối năm, chị ấy tự tay làm một chút đồ ăn rồi mang tới cho Cố Tri Ý.
"Tri Ý à, ba mẹ chị gửi cho chị một ít táo ngọt lắm, chị mang sang đây cho em nếm thử."
"Ai dà, chị Bội Vân, sao chị lại khách khí như vậy cơ chứ? Thật khéo, hôm nay em cũng vừa mới làm một ít bánh gạo. Chị đã đến rồi, cũng đỡ cho em phải mất công mang sang. Lát nữa chị nhớ mang về cho các cháu nếm thử nhé." Cố Tri Ý nhận lấy những quả táo từ tay Từ Bội Vân, cười nói.
"Vậy thì đúng là khéo quá, không ngờ hôm nay chị lại tới đúng lúc thế này." Từ Bội Vân cũng không khách sáo với Cố Tri Ý.
Sau khi thi xong, Ngô Tố Vi đã đi về trước. Dù sao thì từ sau khi tới Bắc Kinh, cô cũng đã gần nửa năm chưa gặp được các con. Là một người mẹ, trong lòng luôn khắc khoải nỗi nhớ con, cho nên cho dù vất vả đến mấy, cô vẫn muốn trở về bên chúng. Dù sao thì không phải ai cũng giống Cố Tri Ý, cả nhà đều tề tựu ở Bắc Kinh.
Bên này, Từ Bội Vân cũng giúp Cố Tri Ý làm mấy chiếc bánh gạo, còn Lâm Quân Trạch thì phụ trách nhóm lửa. Cố Tri Ý vẫn rất có năng khiếu, trước đây học mẹ Lâm vài lần, bây giờ tự mình làm cũng vẫn rất ra trò. Chỉ là bây giờ bụng đã quá lớn, ngồi lâu sẽ đau nhức eo, cho nên Cố Tri Ý chỉ làm một ít, còn lại đều đặt vào không gian để Mông Mông phục chế. Hiện tại cô có rất nhiều không gian tệ, không lo lắng sẽ cạn kiệt. Bởi vậy, một vài chuyện có thể sử dụng không gian, cô cũng không hề hà tiện.
Cố Tri Ý không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy lần này bụng cô còn to hơn so với lần trước mang thai Tam Bảo. Thế nhưng, khi hỏi hệ thống Mông Mông có phải song thai hay không, nó lại đáp là không phải. Vậy thì kỳ lạ thật, biết đâu chừng lần này sinh ra lại là một cô con gái tròn trịa đáng yêu.
---