Từ Bội Vân cầm đồ ăn liền đi về, còn Cố Tri Ý bên này thì buổi tối cùng mấy đứa nhóc ăn bánh gạo.
Bây giờ đã gần cuối năm, đến ngày hai mươi sáu, Lâm Quân Trạch cầm sổ lương của hai vợ chồng đi lĩnh lương thực, nhu yếu phẩm được phân phối hàng tháng ở phố bên kia.
Hộ khẩu của Cố Tri Ý và chồng đều đã chuyển về đây, thế nên mỗi tháng, hai người đều được cấp phát hai ba chục cân lương thực.
Vốn dĩ ngày hai mươi sáu ở trong thôn, mọi nhà đã rục rịch chuẩn bị đồ lễ tết, làm bánh gạo, bánh trái. Thế nhưng năm nay, những thứ đó Cố Tri Ý đã lo liệu xong xuôi từ trước.
Năm nay, Trương Lực cũng ở lại đây ăn tết. Dù sao anh ấy cũng là người đã hết lòng giúp đỡ gia đình mình, Cố Tri Ý liền mời Trương Lực ở lại ăn tết cùng cả nhà, để mọi người thêm phần ấm cúng.
Nhưng mà năm trước, Trương Lực vẫn luôn tất bật với công việc ở xưởng. Cố Tri Ý đã giao trách nhiệm này cho anh, và anh ấy vẫn không muốn làm cô thất vọng.
Cho nên, dù cho có nhiều việc không cần anh phải đích thân nhúng tay, nhưng mỗi ngày anh vẫn dậy rất sớm, sau đó ra xưởng nắm bắt tình hình công việc một chút rồi mới yên lòng.
Việc dọn dẹp trong nhà cũng được giao cho ba cha con Lâm Quân Trạch làm, nhờ vậy mà Cố Tri Ý cũng nhẹ nhàng được đôi phần.
Mấy tháng trở lại đây, chân Cố Tri Ý ngày một sưng to. Hôm qua cô vừa mới bận rộn cả ngày, đêm qua Lâm Quân Trạch còn giúp cô xoa bóp, vậy mà sáng hôm sau thức dậy, chân cô vẫn sưng vù.
Lúc này, Tam Bảo thấy vậy, liền chạy tới muốn giúp Cố Tri Ý đ.ấ.m chân.
“Mẹ ơi, con giúp mẹ đ.ấ.m chân ạ.”
“Ôi chao, Tam Bảo của mẹ khéo quá! Bé tí thế này mà đã biết thương mẹ rồi cơ đấy?”
Cố Tri Ý vừa cảm động vừa nói.
“Hắc hắc, đúng vậy ạ, mẹ mang nặng đẻ đau để sinh em gái vất vả mà.” Tam Bảo đang hết lòng thể hiện lòng hiếu thảo, thì Nhị Bảo đứng bên cạnh nghe thấy liền tỏ vẻ không hài lòng.
“Mẹ, con cũng thương mẹ mà, mẹ quên rồi sao? Con bảo đ.ấ.m chân cho mẹ, chính mẹ còn bảo không cần kia mà.”
Cố Tri Ý nghe xong chỉ muốn lườm nguýt thằng nhóc Nhị Bảo này.
“Nhị Bảo à, bây giờ mẹ muốn nói với con này, con gái nói không muốn, đôi khi chính là muốn đó. Con đã rõ chưa?”
Nhị Bảo lắc đầu, sao lại rắc rối thế này chứ?
Muốn chính là muốn, không muốn chính là không muốn, tại sao lại còn có lúc muốn, có lúc không muốn cơ chứ?
Vậy thì làm sao nhóc biết được khi nào là muốn, khi nào là không muốn đây?
Trong cái đầu bé tí của Nhị Bảo lúc này ngổn ngang những câu hỏi lớn.
“Thôi, bây giờ nói con cũng chẳng hiểu đâu.” Cố Tri Ý khẽ lắc đầu ngao ngán, cũng chẳng biết sau này có cô gái nào chịu để ý đến tên nhóc ngô nghê Nhị Bảo này không nữa.
“Được rồi, vậy thì mẹ ơi, mẹ nói không muốn con đ.ấ.m chân, ý là muốn sao ạ?”
Đại Bảo hỏi thẳng thừng vào vấn đề.
Cố Tri Ý liếc nhìn cậu bé, Đại Bảo như đã hiểu ra.
Sau đó, cậu bé liền tiến tới xoa bóp chân giúp Cố Tri Ý.
Nhị Bảo:???
Dường như đã hiểu, lại dường như không hiểu?
Thôi, cứ đi theo anh trai chắc chắn sẽ không sai.
Nhìn thấy Đại Bảo và Tam Bảo đều chăm chú xoa bóp cho Cố Tri Ý, Nhị Bảo thấy mình cũng không chịu kém cạnh, liền cùng xúm lại.
Lâm Quân Trạch đi lĩnh lương thực trở về, vừa vào trong phòng liền bắt gặp cảnh tượng “ mẹ hiền con thảo” này.
Trong lòng Cố Tri Ý không khỏi thầm gật gù tán thưởng: Hay lắm, hay lắm, mấy đứa nhỏ này quả thực có đầu óc biết làm ăn!
Lâm Quân Trạch phủi sạch tuyết bám trên người, rửa tay chân sạch sẽ, rồi cũng leo lên chiếc giường đất, xắn tay phụ giúp vợ mình.
Cố Tri Ý thầm nghĩ: Dù sao thì cô cũng đã thấu hiểu vì sao nhiều người lại mong muốn một cuộc sống an nhàn. Thì ra những tháng ngày thảnh thơi lại sung sướng đến vậy.
Trước khi Tết đến, Lâm Quân Trạch phụ trách lo liệu việc sắm sửa đồ đạc trong nhà. Bụng Cố Tri Ý đã lớn, nên cô cũng không ra ngoài chen chúc làm gì.
Dù sao thì đồ dùng trong không gian riêng của cô cũng đã đủ đầy, Lâm Quân Trạch chỉ cần đi chợ mua thêm chút kẹo bánh lặt vặt để tiếp đãi khách khứa cho tiện bề chuyện trò.
---