Lâm Quốc Đống nào phải không biết cách làm ăn xoay xở, nhưng quả thực vợ chồng anh không có quá nhiều kinh nghiệm buôn bán, nếu cứ thế liều lĩnh ra mặt thì rủi ro là rất lớn.
“Vậy hay là chúng ta bàn bạc với chú hai xem sao? Vợ chồng mình phụ trách trồng trọt, còn bên nhà chú ấy sẽ lo việc buôn bán?” Đột nhiên Vương Anh chợt nghĩ ra một cách. Thật ra vừa rồi khi nghe Lâm Quốc Bình nói muốn đem rau củ nhà trồng đi bán, Lâm Quốc Đống đã thoáng lóe lên ý này.
Chỉ là trong lòng anh vẫn còn đôi chút băn khoăn.
Người ta vẫn thường nói anh em ruột thịt thì càng phải sòng phẳng, rạch ròi, Lâm Quốc Đống rất sợ sau này vì lợi ích mà anh em trở nên tranh chấp, đến lúc đó khó mà nói chuyện tử tế được với nhau.
Anh chỉ sợ đến lúc đó tình cảm anh em trở nên xa cách, đều là người một nhà, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại gặp, cảnh tượng ấy cũng chẳng hay ho gì.
“Vậy thì anh cứ hỏi ý kiến cha và chú hai bên kia trước xem họ nghĩ thế nào đi! Anh nói xem, nếu chú hai muốn đi buôn bán thì đất đai trong nhà sẽ bỏ không, vậy rau củ lấy đâu ra mà bán? Đến lúc đó chẳng phải vẫn cần người coi sóc đó sao?”
Vương Anh vỗ đùi đánh cạch, nói. Tuy bình thường chị ít lời, nhưng lời chị nói ra lại rất phải lẽ.
Vương Anh đã nói vậy, Lâm Quốc Đống cũng không còn do dự nữa. Anh suy tính sẽ tìm cơ hội hỏi thăm cha Lâm xem ông nói sao, rồi xem chú hai Lâm Quốc Bình có tính toán gì.
Bên này hai vợ chồng đã bàn bạc xong xuôi, bên nhà Lâm Quốc Bình cũng bắt đầu thương lượng với nhau.
Nhưng tất nhiên trong lòng Lâm Quốc Bình đã có mưu tính cả rồi. Lúc này Lý Hồng Hà vẫn chưa yên tâm nên hỏi: “Ông nó à, chuyện hôm nay anh nói có đáng tin không? Thường dân như vợ chồng mình thật sự có thể bung ra làm ăn buôn bán hay sao?”
“Vợ à, chẳng phải người ta đồn rằng chính sách đã nới lỏng rồi sao? Giờ đây ai nấy đều bung ra làm ăn, mình còn phải sợ hãi điều gì chứ?” Lâm Quốc Bình quả thực không chút e ngại chuyện này.
“Không phải em lo lắng sao. Đến lúc đó, anh muốn đi buôn bán, còn em ở nhà coi sóc mấy sào ruộng vườn sao?” Lý Hồng Hà không hiểu lắm hỏi.
Ai ngờ Lâm Quốc Bình lại lắc đầu, nói: “Cứ như thế này rốt cuộc vẫn có hạn, vợ chồng mình cùng đi buôn bán, đến lúc đó việc đồng áng trong nhà sẽ giao lại cho vợ chồng anh cả.”
“Giao cho anh cả? Liệu anh cả có chịu xuôi theo không?”
Lâm Quốc Bình vừa cười vừa nói: “Vợ à, em không hiểu chuyện này đâu, nhưng anh đây quá hiểu tính anh cả rồi, đoán chừng đến lúc đó anh cả sẽ tự tìm đến bàn bạc với chúng ta thôi.”
“Về chuyện làm ăn buôn bán thì cả anh cả và chị dâu cả đều không hiểu nhiều, nhưng về chuyện đồng áng ruộng vườn thì chẳng khó gì với họ. Đến lúc đó, anh cả sẽ phụ trách trồng trọt bên này, chúng ta bên kia phụ trách đem rau củ ra chợ buôn bán là được rồi.”
“Được rồi, nếu trong lòng anh đã có toan tính, vậy em không thắc mắc thêm nữa.”
Vừa rồi chỉ là Lý Hồng Hà còn chưa khỏi băn khoăn nên mới hỏi, nhưng nhìn thấy chồng mình đã có đường đi nước bước, chị không hỏi nhiều nữa, đến lúc đó nên làm gì, chị cứ răm rắp nghe lời chồng là được.
“Vậy đến lúc đó, chúng ta sẽ tìm nhà chú tư để xoay sở chút vốn ban đầu. Anh nói xem, nhà chú tư lại giàu có đến thế ư? Đã muốn mở nhà máy mà vẫn còn dư dả tiền cho mình vay ư?” Sau khi đã bàn bạc gần như xong xuôi, Lý Hồng Hà mới bắt đầu lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Dù sao thì muốn làm ăn to tát, việc bỏ vốn là điều không thể tránh khỏi. Nếu không có sự giúp đỡ của nhà chú tư, khi họ bắt đầu buôn bán chắc chắn sẽ gặp muôn vàn khó khăn.
“Ừm, nghe có vẻ nhà chú tư cũng có lòng giúp đỡ. Đến lúc đó chúng ta cứ thử nghe xem họ tính toán ra sao. Nếu họ không đủ tiền cho mình vay, thì trước mắt chúng ta cứ liệu cơm gắp mắm mà làm, đại khái cũng không nên sốt ruột quá, cũng đừng làm khó nhà chú tư làm gì.”
---