Chờ đến khi về đến thị trấn cũng đã năm giờ chiều. Cố Tử Ý còn đang nghĩ phải đi đâu tìm xe bò về thôn thì đột nhiên nhìn thấy chú Đại Trụ đứng ngay ngã tư hợp tác xã. Cố Tử Ý vô cùng ngạc nhiên bước đến chào hỏi.
"Chú Đại Trụ, sao giờ này chú còn ở trên trấn?"
Chú Đại Trụ nhìn thấy vợ chồng Cố Tử Ý thì mặt mày tươi rói: "Hai vợ chồng lão Tứ đó mà, cuối cùng cũng về đến rồi. Chẳng phải các cháu đã điện tín báo trước sao, tôi đoán hôm nay thế nào cũng về đến nên cố tình ra đây đợi sẵn. Nếu trễ hơn chút nữa mà chưa thấy bóng dáng, là tôi đã tính về rồi, mai lại quay ra."
Nghe chú Đại Trụ nói vậy, Cố Tử Ý mới biết được, hóa ra trước đó cô có gửi điện tín nên chú Đại Trụ mới đến đây chờ.
Thế là cô ngại ngùng nói: “Vừa rồi, chúng cháu phải đến bệnh viện huyện để khám bệnh nên mới lỡ mất giờ giấc, chú Đại Trụ, để chú đợi lâu rồi ạ!”
“Ôi, chẳng có gì đâu. Về được là tốt rồi!” Lúc này chú Đại Trụ mới nhìn thấy Cương Tử đi bên cạnh đỡ Lâm Quân Trạch. Ông ấy mới ân cần hỏi thăm: “Lão Tứ, nghe nói cháu bị thương, có nặng lắm không?”
“Chú Đại Trụ, không có gì đáng ngại đâu ạ!” Lâm Quân Trạch được đỡ đi lên trước, nét mặt nhã nhặn đáp lời.
Chú Đại Trụ nhìn thấy anh hiện tại ngoài đi đứng còn bất tiện chút, chứ cũng chẳng đáng lo lắm, nên nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi! Được rồi, mau lên xe, ở nhà cha mẹ cháu còn sốt ruột mong chờ đấy.”
Ba người Cố Tử Ý cũng vội vàng lên xe. Trên xe còn có vài chị em cùng làng, họ nhìn thấy Cố Tử Ý và Lâm Quân Trạch cũng thi nhau hỏi han, chào đón.
“Lão Tứ quay về rồi à?”
“Có vợ lão Tứ về rồi, bệnh tình chắc cũng thuyên giảm ít nhiều hả?”
Cố Tử Ý mới xuyên không đến đây chưa được bao lâu, lại ít khi giao thiệp với người trong thôn nên có một số người cô còn chưa quen mặt, chỉ đành nương vào trí nhớ của nguyên chủ để đối đáp.
Mặc dù Lâm Quân Trạch vẫn thường xuyên ở trong quân đội, nhưng dù sao cũng là người lớn lên ở cái làng này, nên Cố Tử Ý cứ gọi theo cách Lâm Quân Trạch vẫn gọi thì chắc chắn không sai đi đâu được.
Lúc Cố Tử Ý còn tưởng rằng mình đã khéo léo lắm, thì bên cạnh có một người phụ nữ cất tiếng gọi cô: “Vợ lão Tứ?”
“Hả?”
“Chồng của cô, đây là…?” Ẩn ý đằng sau câu hỏi đã quá rõ ràng, là muốn dò la tình hình của Lâm Quân Trạch.
Trong số lớp trẻ trong thôn bấy giờ, chỉ có con út nhà họ Lâm là nổi bật nhất, được coi là người có tiền đồ xán lạn. Khi đó ở trong thôn cũng có vài người trẻ tuổi được tuyển vào làm việc cho nhà nước.
Nhưng đến hiện tại, người thì đã xuất ngũ, người thì bị thương tật, cũng chỉ có mỗi con trai út nhà họ Lâm thăng tiến vùn vụt như diều gặp gió, nghe nói bây giờ còn là một cán bộ trẻ có chức có quyền.
Biết bao phụ nữ trong thôn còn ghen tị đỏ cả mắt đây, đúng là được tổ tiên phù hộ cho cả dòng họ Lâm.
Cố Tử Ý biết mấy người này đều có thói quen tọc mạch, vì thế cô bèn dứt khoát nói thẳng, đằng nào thì cả thôn rồi cũng sẽ hay thôi: “Thím, anh ấy chỉ bị thương nhẹ, cháu đến chăm sóc anh ấy vài ngày.”
Chú Đại Trụ ngồi phía trước đánh xe bò chạy thẳng về thôn Phúc Lâm. Mấy người phụ nữ trên xe nghe tin Lâm Quân Trạch bị thương thì xúm xít hỏi han ồn ào.
“Lão Tứ, cháu bị thương ở chân à?” Một thím trong số đó hỏi.
Lâm Quân Trạch nhẹ nhàng gật đầu: “ Đúng vậy ạ! Thím Triệu, cháu bị thương nhẹ thôi, nhân tiện về nhà thăm cha mẹ đôi chút.”
Mọi người nghe anh nói như thế, thì không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn xuống chân anh. Họ đều biết Lâm Quân Trạch là người trong quân đội, nhưng chân cẳng bị thương thế này, sau này liệu có còn được trở lại đơn vị hay không, thì chẳng ai dám chắc. Nhưng mọi người trên xe đều hiểu ý nhau, nên chẳng dám gặng hỏi thêm.
Song, đời nào chẳng có những kẻ bụng dạ hẹp hòi, chỉ mong người khác kém may mắn hơn mình để được dịp hả hê.
---