Theo lẽ thường, ai nấy đều nên lảng tránh đề tài này. Ấy vậy mà, vẫn có kẻ đi ngược lại lẽ thường tình. Quả nhiên, một thím ngồi cạnh bỗng cất lời châm chọc: "Ôi chao, bị thương ở chân ư? Vậy là sau này Lão Tứ nhà ta sẽ phải ở nhà rồi sao?"
Cố Tử Ý nghe thấy thì khẽ nhíu mày. Lâm Quân Trạch vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Đương nhiên, anh hiểu rõ ẩn ý cay nghiệt trong lời thím ấy, nhưng cũng chẳng để kẻ khác có dịp hả hê xem trò cười: "Lần này, tổ chức điều cháu về, còn sau này ra sao, vẫn phải đợi sự sắp xếp của tổ chức."
Cố Tử Ý cũng ra vẻ bất đắc dĩ nói thêm: “Quân Trạch còn nói, sau này muốn đón ba mẹ con tôi vào đơn vị sống luôn, tôi còn bảo mình ở nhà thế này cũng chẳng tệ gì, đâu cần phải lặn lội xa xôi đến thế.”
Trong lòng Cố Tử Ý thầm nghĩ: 'Thật muốn tức c.h.ế.t các người!'
Nghe xong, ai nấy đều có cảm giác như bị giáng một đòn nặng nề. Chắc là đến lúc đó, anh ấy sẽ lại được đề bạt chăng? Dù trước nay chưa hề nghe nói chuyện vợ con được theo chồng về đơn vị công tác, nhưng giờ anh ấy lại nhắc đến, đoán chừng là anh ấy sắp được cất nhắc lên chức cao hơn, nên mới có thể xin cho người nhà đi theo.
Một đám phụ nữ trên xe đều không kìm được mà trố mắt nhìn nhau, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa pha lẫn ghen tị.
"Theo tôi thấy, vợ Lão Tứ mới là người thật sự may mắn." Một thím khác buột miệng cảm thán.
Cố Tử Ý biết thím này, từng nghe người ta đồn, thím Quế Hoa này trước đây muốn gả con gái mình cho Lâm Quân Trạch, chỉ tiếc là hồi đó, nhà họ Lâm lại chẳng ưng ý cô ta.
Những người phụ nữ khác cũng nhao nhao phụ họa theo: "Cũng chưa chắc, theo tôi thấy, phúc phận của vợ Lão Tứ xem chừng còn dài dài về sau ấy chứ!"
"Nhìn cái bụng này của vợ Lão Tứ, e là lại thêm một thằng cu nữa cho xem! Ôi chao, bao nhiêu người muốn có con trai mà cầu khấn mãi chẳng thấy đâu!"
Vốn dĩ chủ đề đang xoay quanh Lâm Quân Trạch, chẳng hiểu sao lại quay ngoắt sang cái bụng của Cố Tử Ý. Người dân thời này, ngoài chuyện lo miếng ăn manh áo cho no đủ, thì chỉ còn mỗi chuyện sinh đẻ nối dõi là đáng để bàn tán.
Có rất nhiều người bữa đói bữa no, nhưng vẫn cứ đẻ sòn sòn.
Sau đó chủ đề đã rẽ hẳn sang một ngả khác, có một số người còn hỏi Cố Tử Ý có phải cô có phương pháp nào hay bí quyết gia truyền để sinh được con trai không.
Làm Cố Tử Ý dở khóc dở cười, chuyện này đâu phải do cô có thể quyết định được, nếu có thể Cố Tử Ý còn mong muốn có một mụn con gái cho đủ nếp đủ tẻ thì có!
Lâm Quân Trạch ở bên cạnh nhìn thấy gương mặt Cố Tử Ý cứ nhăn nhó, trông đến là tội, chỉ muốn bật cười thành tiếng, nhưng đành phải cố nín nhịn. Khóe miệng anh bất giác nhếch lên nụ cười thầm. Trước đây sao anh lại chưa từng biết vợ mình có nhiều nét đáng yêu đến thế. Chợt muốn đưa tay véo má cô một cái cho bõ thèm.
Cũng may Lâm Quân Trạch còn biết đang ở chốn đông người, nên phải cố kìm lại cái ý nghĩ tinh nghịch ấy.
Lúc xe đến thôn Phúc Lâm thì mặt trời đã khuất sau rặng núi.
Cha Lâm cùng mấy người khác đã xong xuôi công việc ở đội sản xuất trở về. Mẹ Lâm sau khi cơm nước tươm tất thì lại ra cổng làng đứng ngóng.
Đợi mãi mà xe bò vẫn chưa về, định bụng quay về nhà dùng cơm trước đã. Đúng lúc ấy, bà chợt thấy chiếc xe bò của chú Đại Trụ từ đằng xa đang lộc cộc chạy tới.
Mẹ Lâm không kìm được mà nhón gót chân lên ngóng ra xa, lòng mong ngóng tìm xem bóng dáng con trai mình có trên xe không.
Ngóng một lúc lâu mà chẳng thấy bóng dáng người quen nào. Chẳng mấy chốc, chiếc xe bò đã tới ngay trước mặt.
Khi nhìn thấy Cố Tử Ý và Lâm Quân Trạch, bà mới vội vã chạy lên đón. Xe bò của chú Đại Trụ dừng lại trước cổng làng, mọi người trên xe cũng lần lượt xuống.
Mẹ Lâm vô cùng mừng rỡ khôn xiết: “Ôi, Lão Tứ, cuối cùng hai vợ chồng con cũng về đến nơi rồi!”
---