Gã chỉ cần nói hai câu là Cố Tri Ý sẽ buông tha cho gã. Đáng tiếc, kế hay mưu của gã quả là cao siêu, nhưng tiếc thay, Cố Tri Ý nào có chịu theo đúng ý gã.
Nếu như gã không nói lời nào cứ thế rời đi còn tốt, không ngờ còn trơ trẽn xin cô tha thứ.
Cố Tri Ý lạnh lùng nhìn Thái Phúc: “Có phải là anh cho rằng không có bất cứ tổn thất gì? Nói lời xin lỗi là xong chuyện?”
Thấy đối phương im lặng, Cố Tri Ý tiếp lời: “Anh biết rõ trong xưởng toàn là vải vóc dễ bắt lửa mà anh ta vẫn lơ là, lén lút hút thuốc. Anh có nghĩ tới là nếu như hôm nay Nhị Bảo không phát hiện ra, thì toàn bộ cái xưởng này, tất cả công nhân, đều sẽ vì cái sai lầm nghiêm trọng của anh ta mà gánh chịu hậu quả khôn lường không?”
Cố Tri Ý nói một tràng như vậy, người xung quanh cũng chẳng ai dám hé răng nửa lời.
Vốn dĩ có mấy người còn định mở lời cầu xin giúp Thái Phúc, nhưng Cố Tri Ý nói đúng quá. Nếu như xưởng bị cháy rụi, trước không nói tới vấn đề an toàn của bọn họ, nhưng rất có khả năng bọn họ sẽ bị thất nghiệp ngay lập tức. Đụng chạm đến lợi ích thiết thân của mình, ai nấy đều ngậm chặt miệng lại.
Cố Tri Ý nhìn thấy Thái Phúc đang mặt mày ngượng nghịu, chẳng dám hé răng nửa lời, đành ngoan ngoãn nhận lệnh đi theo Trương Lực để thanh toán tiền lương.
Cố Tri Ý nhìn mọi người, vẫn phải nghiêm túc nhắc nhở: “Trong xưởng phải chú ý đến vấn đề phòng cháy chữa cháy, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ sự cố cháy nổ nào. Tôi hy vọng mọi người có thể ghi nhớ bài học này.”
Mọi người lập tức đồng loạt gật gù, bày tỏ đã nắm rõ vấn đề.
Cố Tri Ý bảo mọi người đi làm việc, còn cô lại kéo Nhị Bảo đang đứng thẫn thờ, chưa kịp mở lời, sang một bên.
“Nhị Bảo, con làm sao vậy?” Cố Tri Ý nhìn Nhị Bảo nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.
“Mẹ, vì sao không cho chú kia một cơ hội nữa?” Thật ra Nhị Bảo không phải vì muốn cầu xin cho chú Thái Phúc kia mà đơn giản là cậu bé tò mò, muốn biết vì sao mẹ lại không cho chú ấy cơ hội để tiếp tục làm việc mà lại quyết định cho chú ấy thôi việc?
“Con cảm thấy chú đó làm sai sao?” Cố Tri Ý hỏi.
Nhị Bảo khẽ gật đầu.
“Vậy con cảm thấy chú đó có thật lòng hối lỗi không?”
Nhị Bảo lại lắc đầu.
“Vậy làm sao con có thể chắc chắn được một người không chân thành biết rõ mình sai ở đâu, nếu tiếp tục ở lại, lần sau người ta lại phạm sai lầm nữa thì sao? Điều mẹ muốn nói với con chính là, con người phạm sai lầm không đáng sợ, mà đáng sợ chính là người đó còn chưa ý thức được sai lầm của mình, mà ngược lại họ còn muốn thông qua một số cách làm không chính đáng để trốn tránh sai lầm của mình.”
Nghe xong, Nhị Bảo vẫn còn lơ mơ hiểu, nhưng cậu bé hoàn toàn tâm phục khẩu phục với Cố Tri Ý.
“Mẹ, con đã hiểu rồi. Sau này, nếu có sai lầm thì đầu tiên con sẽ nhận lỗi, cam đoan lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
Lúc này, trên gương mặt Nhị Bảo tràn đầy vẻ nghiêm nghị, cậu bé quả quyết cam đoan.
“Con nghĩ được như vậy là tốt rồi. Đương nhiên, nếu không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, chúng ta có thể cho người ta một cơ hội, cũng không cần thiết phải làm quá lên. Nhưng đối với người như cái chú vừa rồi, chú ấy xin lỗi không thật lòng, đoán chừng sau này loại sai lầm này vẫn sẽ đâu lại vào đấy. Vậy thì loại người như thế, chúng ta chẳng cần thiết phải cho thêm cơ hội làm gì."
“Ừm, mẹ, con biết rồi!”
“Ừm, đi thôi! Mẹ dẫn con đi tham quan một lát rồi chúng ta sẽ trở về.” Cố Tri Ý xoa đầu Nhị Bảo.
Hai mẹ con xuống xưởng, Cố Tri Ý dặn dò thêm dăm ba câu.
Chờ đến khi hai mẹ con cô rời đi, Trương Lực mới vội vã chạy tới, gương mặt lộ rõ vẻ áy náy: “Chị dâu, quả thật là lỗi của tôi, không ngờ hôm nay suýt chút nữa thì xảy ra tai họa lớn.”
Cố Tri Ý lắc đầu, ngắt lời Trương Lực.
“Đây chẳng phải lỗi của riêng cậu, nhưng vấn đề này quả thực cần cậu phải xử lý nghiêm túc. Lần sau cậu nên dặn dò kỹ càng hơn với công nhân. Lần này cũng may là Nhị Bảo đã phát hiện ra, nhưng nếu có lần sau, e rằng không chỉ đơn thuần là thiệt hại về của cải đâu.”
“Vâng, vấn đề này tôi sẽ kiểm tra nghiêm ngặt.” Trương Lực cam đoan.
---