“Thôi được rồi, cậu cũng không cần phải quá day dứt, dằn vặt bản thân. Tiếp theo vẫn nên bám sát tình hình sản xuất. Còn tôi bên này, nếu có thời gian sẽ cố gắng tìm kiếm một chỗ đặt quầy hàng ngay mặt tiền, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị cho cửa hàng rồi.”
“Được thôi. Chị dâu, nếu chị bận rộn không đi được, bên này tôi sẽ cố gắng dành chút thời gian tìm kiếm giúp chị cũng được.”
Trương Lực biết Cố Tri Ý vừa mới sinh con, hai đứa bé còn trứng nước, không thể rời mẹ nửa bước, ấy vậy mà Cố Tri Ý còn phải đến trường. Xem ra mọi việc nhà đều dồn cả lên vai cô một mình.
“Ừm, vậy thì hai chị em mình cùng ngó nghiêng tìm kiếm. Nếu khu vực nào có chỗ nào tốt thì báo cho nhau một tiếng, rồi cùng nhau đến xem.”
Cố Tri Ý nói xong thì dẫn Nhị Bảo trở về nhà.
Trên đường trở về nhà, cô nhìn thấy vịt quay thơm lừng nên cũng mua một con mang về, xem như là phần thưởng cho Nhị Bảo hôm nay.
Nhưng mấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ, ăn chẳng được là bao. Thế nên Cố Tri Ý đã chia vịt làm hai phần, một nửa gửi cho Hà Thúy mang về nhà.
Đúng lúc đó, Đoàn Đoàn nằm cạnh lại cựa quậy, kêu khóc đòi ăn.
Cố Tri Ý ôm Đoàn Đoàn lên, cho cô bé ti trước. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ti sữa, rồi say sưa ngủ ngon lành của Đoàn Đoàn, Cố Tri Ý càng nhìn càng yêu thích. Có thể nói là Đoàn Đoàn rất giống cô, dù bây giờ cô bé còn bé xíu nhưng vẫn có thể nhận ra những nét trên gương mặt cô bé mang nhiều nét của mẹ hơn.
Cố Tri Ý cúi đầu ngắm Đoàn Đoàn, khẽ chọc tay vào má cô bé.
“Đoàn Đoàn à, con nói xem con có phải từ nơi nào đó phiêu dạt đến đây không?” Thực ra, Cố Tri Ý cũng chỉ nhàm miệng nên hỏi bâng quơ vậy thôi.
Dù sao mấy chuyện thế này cũng hơi ly kỳ.
Một mình cô xuyên không đến đây đã là chuyện không tưởng, giờ lại còn có cả Đoàn Đoàn này nữa sao?
Cố Tri Ý không còn mấy bận tâm chuyện ấy nữa, cô lại bắt đầu nghĩ đến chuyện của công xưởng.
Ấy vậy mà, Đoàn Đoàn đang nằm trong lòng mẹ ti sữa, bỗng nhiên động tác khựng lại một nhịp.
Chuyện này... chuyện này tính sao đây? Bé con phải mở miệng ra sao?
Nhưng Đoàn Đoàn ngước nhìn Cố Tri Ý, đoán rằng mẹ mình chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, lúc ấy cô bé mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng.
Ôi, còn tưởng bí mật của mình đã lộ tẩy rồi chứ.
Nếu theo thói quen thường ngày, chắc hẳn Đoàn Đoàn đã vỗ vào trái tim nhỏ của mình rồi.
Nhưng không có ai nghi ngờ cả thì Đoàn Đoàn cũng không cần lo lắng.
Đoàn Đoàn tiếp tục lấp đầy cái bụng nhỏ của mình.
Cố Tri Ý bên này lại đang suy nghĩ đến chuyện mở cửa hàng. Sau khi mở được rồi, sẽ để ai đến quản lý đây? Thực ra, cô đã từng nghĩ đến việc rước hai người chị dâu của mình lên Bắc Kinh, vả lại anh hai cũng đang ở thành phố này rồi.
Chị dâu thứ hai đến đây cũng rất tốt, vợ chồng Cố Tử Lâm có thể đoàn tụ. Nhưng hai người họ còn có con trai, chẳng lẽ lại phải dẫn theo cháu bé lên đây sao?
Thế này thì lại nảy sinh một chuyện khác rồi.
Hơn nữa Lâm Tú Mai lại đang mang thai, chuyện này quả thực khó khăn vô vàn.
Cũng có thể để anh cả từ thành phố Triều Dương đến đây. Nhưng chị dâu cả liệu có chịu bỏ đất quê xa xôi mà dứt áo lên Bắc Kinh này hay không?
Lại thêm bên nhà họ Lâm nữa, Cố Tri Ý vẫn phải suy nghĩ thật kỹ. Chỉ là mấy người anh em bên nhà Lâm Quân Trạch đều muốn tự mình lăn lộn làm ăn buôn bán, vậy thì chắc chắn họ đều muốn vợ chồng cùng sát cánh bên nhau, chứ mấy ai chịu để chồng một mình bươn chải còn mình lại đi giúp đỡ nhà chồng?
Mà mối quan hệ giữa Cố Tri Ý và các chị dâu bên nhà Lâm thì sao? Cũng chỉ có thể nói thế này thôi.
Trước kia cô cũng không phải chưa từng có khúc mắc với mấy chị dâu bên nhà Lâm. Chỉ là đến lúc này, cả nhà Cố Tri Ý đều đã chuyển đến Bắc Kinh, cộng thêm việc Lâm Thanh Bách thi đỗ đại học nên mối quan hệ của mọi người mới dần hòa hoãn hơn. Đến khi gặp mặt cũng đã bớt lời ra tiếng vào khó nghe như trước rồi.
Thế nên, về vấn đề này cụ thể nên làm thế nào, lần tới anh hai đến đây, cô sẽ hỏi ý kiến của anh ấy xem sao.
Hoặc là sẽ đánh điện báo để hỏi ý kiến của Lâm Tú Mai.
Cố Tử Lâm hẳn là rất mong mỏi cả gia đình có thể cùng nhau đoàn tụ tại đất Bắc Kinh.
---