Lúc này, thằng bé đã dần quen hơi nhà, bớt bỡ ngỡ hơn đôi phần nên mới có dịp tìm đến đây để bày tỏ lòng biết ơn.
Hôm qua, tình cờ chị ấy ghé đến sở công an để tìm hiểu sự tình, không ngờ lại tình cờ gặp được Lâm Quân Trạch mới hay tin, hóa ra chính gia đình Lâm Quân Trạch đã ra tay giúp đỡ.
Ngô Anh Tử còn nhớ rõ, lúc đó chính Cố Tri Ý đã khuyên nhủ chị ấy. Vì vậy, trong lòng chị ta vẫn khắc ghi sâu sắc.
Hôm nay, chị ấy mới chính thức tìm đến tận nhà để bày tỏ lòng cảm kích chân thành.
Cố Tri Ý không quá lấy làm lạ khi Ngô Anh Tử tìm đến tận nhà, dù sao thì khi một người nào đó biết được ai đó đã giúp đỡ mình, thì việc tìm đến tận nhà để tạ ơn là lẽ thường tình.
“Chị Ngô, vợ chồng chị đến rồi đấy à.”
Tình cờ hôm nay Cố Tri Ý lại ở nhà nên cô ra đón, mời vợ chồng chị vào nhà.
“Ô, em gái Cố, hôm nay chúng tôi đặc biệt đến đây để tạ ơn hai vợ chồng cô.”
Cố Tri Ý nhìn thấy người qua lại trong con hẻm nhỏ thì không muốn đứng bên ngoài nói chuyện râm ran thế này, nên mời họ vào nhà trước.
“Thôi thôi, hai vợ chồng vào nhà rồi hãy nói chuyện.”
“Ôi, được được được. ”
Sau khi vào nhà, Cố Tri Ý rót hai ly nước mời khách, rồi mới bắt đầu vào câu chuyện chính.
“Em gái Cố à, lúc ở bệnh viện may mà có em ở đó, sau đó nghe nói chồng của em còn giúp sức tìm kiếm đứa bé. Vợ chồng chúng tôi thật sự không biết phải bày tỏ lòng biết ơn thế nào cho phải.”
Ngô Anh Tử nhắc đến chuyện này thì nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi. Hơn một tháng nay chỉ có người làm mẹ như chị mới thấu hết bao nỗi gian nan.
Mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, chỉ mong mỏi tìm được con mình trở về.
“Chị Ngô, chuyện đã qua rồi, chị đừng quá đau lòng. Sau này, chắc chắn cháu bé sẽ được hưởng phúc trời ban.” Cố Tri Ý vội vàng đưa khăn tay cho Ngô Anh Tử, vừa lên tiếng an ủi.
Chồng của chị ta ngồi bên cạnh cũng muốn an ủi nhưng lại trông có vẻ lúng túng, chẳng biết nên làm gì.
“Không phải thằng bé đã trở về rồi sao? Đừng khóc nữa!” Anh Lý cũng chỉ có thể thốt ra mấy lời an ủi khô khan như vậy.
Cảm xúc của Ngô Anh Tử cũng đã dịu bớt. Sau đó chị ta cũng tự cảm thấy không nên quá mất tự chủ như vậy nên cố kìm lại, rồi mới cất lời.
“ Đúng đúng đúng. Em xem chị đây này, nhắc đến chuyện ấy thì lại không cầm được lòng. Đúng rồi, đây là chồng chị, Lý Kiến Thành. Hôm nay, vợ chồng chúng tôi đặc biệt đến để cảm tạ vợ chồng cô. Đây là chút lòng thành mọn của chúng tôi, mong hai người đừng chối từ mà nhận lấy cho chúng tôi yên lòng.”
Ngô Anh Tử nói xong thì anh Lý Kiến Thành cũng đặt mấy món quà mọn trên tay lên bàn.
“Chút lòng thành này khó nói hết được lòng kính trọng mà vợ chồng chúng tôi dành cho cô. Lần này có thể tìm được thằng con trai tôi trở về, vợ chồng tôi thật sự vô cùng biết ơn mọi người đã ra tay giúp đỡ lúc ngặt nghèo.”
“Anh Lý, chị Ngô, đừng khách sáo như vậy, ông Lâm nhà tôi là bộ đội, thấy chuyện bất bình lẽ nào lại chịu khoanh tay đứng nhìn cho đành? Nên đây chỉ là chuyện nhỏ tiện tay thôi mà, hai người không cần khách sáo như vậy.”
“Ôi, cô cứ nhận lấy đi! Cô nhận lấy thì trong lòng chúng tôi mới cảm thấy yên ổn. Mấy ngày nay, thằng bé ở nhà đã dần quen nếp rồi, chờ thằng bé lớn thêm chút nữa, chúng tôi sẽ dẫn nó đến đây để mọi người tiện ngắm nghía.”
Đúng là Ngô Anh Tử rất thật lòng cảm ơn, chị ta chỉ nghĩ sau này sẽ đưa đứa bé đến cho Cố Tri Ý ngắm nhìn, để hai gia đình có thể qua lại thăm viếng nhau.
“Thế thì hay quá rồi, nhưng cũng không cần phải vội vàng, chờ cho đến khi thằng bé khỏe mạnh hơn, chúng ta gặp nhau cũng chưa muộn.” Cố Tri Ý phụ họa nói.
Cố Tri Ý hoàn toàn thông cảm cho nỗi lòng của Ngô Anh Tử, nên cô cũng thiết tha mong đứa bé được nuôi bên cạnh mẹ thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp.
“ Đúng vậy. Nói gì thì nói, thằng bé bây giờ vẫn còn quá nhỏ, cũng chưa nhớ được chuyện gì, nếu ở bên cạnh mẹ để mẹ con gần gũi, quen hơi nhau thì tốt hơn nhiều.”
Thế mới nói, Ngô Anh Tử cũng xem như trong họa có phúc.
Thật đúng lúc, chị Hà lại ẵm Đoàn Đoàn đi ra. Ngô Anh Tử nhìn thấy Đoàn Đoàn được nuôi đến phúng phính, trắng trẻo thì không ngớt lời khen Cố Tri Ý biết chăm con. Nhân tiện, chị cũng sốt sắng hỏi Cố Tri Ý những kinh nghiệm nuôi con.
Nhưng Cố Tri Ý biết nói gì đây chứ? Quả thật, hai cục cưng nhà cô cứ thế mà lớn lên phổng phao, nào có để cô phải nhọc lòng là bao đâu.
---