Vốn dĩ Lâm Quân Trạch chỉ định buông lời trêu ghẹo đôi chút, ai ngờ mẹ Lâm lại cho là thật. Lúc này anh chỉ đành cười khan đầy bất lực.
“Má ơi, gà thì vẫn nên giữ lại, để dành ăn Tết đi ạ! Hơn nửa tháng nay, con được Tiểu Ý chăm sóc rất chu đáo rồi.”
Chẳng ai để ý thấy sự thay đổi trong cách xưng hô của Lâm Quân Trạch. Cố Tử Ý đương nhiên đã nhận ra, chỉ là cô không tiện nói ra lúc này.
Mẹ Lâm chẳng buồn bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt ấy. Lúc này, trên nét mặt bà hiện rõ sự không vui: “Ăn hết gà thì lại nuôi thêm. Còn con đang bị thương, phải bồi dưỡng cho xương cốt chứ! Thôi, con đừng nói thêm nữa!”
Lâm Quân Trạch nghe mẹ mình nói bằng giọng điệu không cho phép ai cãi lời, anh biết nói gì hơn, chỉ đành ngậm ngùi nhận lấy tấm lòng lo lắng sâu sắc của mẹ.
Mẹ Lâm nói thêm vài câu nữa, khiến Cố Tử Ý cũng không kịp bận tâm đến cách xưng hô ‘Tiểu Ý’ mà Lâm Quân Trạch vừa dùng.
Trong sân, chị dâu cả Vương Anh và mọi người nghe thấy tiếng nói chuyện nên đã vội vã chạy ra, nhưng vẫn không quên cất tiếng gọi lớn hai đứa Đại Bảo và Nhị Bảo.
“Đại Bảo, Nhị Bảo! Ba má các con về rồi, mau ra xem thử đi!”
Hai anh em đang chơi đùa bên trong, vừa nghe thấy mẹ đã trở về thì lập tức buông con chuồn chuồn đang chơi dở, rồi chạy ào ra ngoài. Vừa ra đến sân, thấy mẹ mình đang đứng giữa một đám người, cả hai đứa đều reo lên mừng rỡ: “Mẹ! Mẹ ơi!”
Lâm Quân Trạch đứng bên cạnh: “…”
Lâm Quân Trạch đang bận trả lời mấy người chị dâu bên cạnh, nghe thấy giọng nói của hai anh em Đại Bảo và Nhị Bảo, anh liền quay sang.
Lâm Quân Trạch lập tức nhìn thấy hai anh em như đàn chim non sà vào tổ, ùa đến ôm chầm lấy chân Cố Tử Ý.
Cũng may hai đứa còn nhớ mẹ mình đang mang thai, nên không dám xông xáo quá đà, sợ va mạnh vào Cố Tử Ý.
Nhưng bất thình lình bị hai cục cưng nhỏ này xông tới ôm chầm, Cố Tử Ý vẫn lảo đảo, đứng không vững.
Lâm Quân Trạch đứng bên cạnh thấy vậy, vội vã đưa tay đỡ lấy bờ vai Cố Tử Ý, đợi đến khi cô đã đứng vững mới thả tay xuống.
Sau đó anh lại lườm mắt nhìn hai cái đầu nhỏ kia. Lâm Quân Trạch đang định dạy dỗ hai nhóc con cứng đầu này, anh vừa cúi đầu… thì chợt nhận ra.
Ba mẹ con vô cùng xúc động ôm chầm lấy nhau, Cố Tử Ý còn hôn lên trán từng đứa một: “Mấy đứa con quý hóa của mẹ! Mẹ nhớ mấy đứa quá chừng! Các con ở nhà có ngoan ngoãn không hả?”
Lâm Quân Trạch đứng cạnh đó nhìn mà thấy chạnh lòng, anh cảm thấy địa vị của mình như sắp đổ sập đến nơi.
(Thật ra vốn dĩ anh nào có địa vị gì đáng kể.)
Hai anh em tranh nhau kể lể thành tích, Đại Bảo giành phần nói trước tiên: “Mẹ ơi, Đại Bảo ở nhà rất ngoan! Ngoan lắm ạ!”
Cậu bé nói xong còn sợ Cố Tử Ý không tin mình, cậu lập tức vội dang rộng hai cánh tay vẽ một vòng tròn thật lớn, để chứng tỏ mình ngoan ngoãn đến nhường nào.
Nhị Bảo lại càng không chịu kém cạnh, cậu vội vàng nói: “Mẹ, con cũng vậy, con còn ngoan hơn anh một chút!”
Cậu nói xong lại ưỡn lưng, vỗ vào bộ n.g.ự.c nhỏ xíu của mình.
Sau đó, giống như nghĩ đến gì đó mà vẻ mặt hờn dỗi, nhìn về phía Cố Tử Ý, nói: “Mẹ, mẹ nói dối!”
Đại Bảo còn ở bên cạnh hùa theo: “ Đúng vậy! Mẹ, mẹ nói dối. Đại Bảo không thèm nói chuyện với mẹ nữa.”
Nói xong cả hai đứa đều cực kỳ ăn ý quay phắt lưng lại, không thèm nhìn. Nếu phải diễn tả dáng vẻ hiện tại của hai đứa, thì chính là:
Cục cưng của chúng ta giận rồi! Không dỗ là không chịu nguôi đâu!
Cố Tử Ý cũng ngơ ngác cả người, đành bất lực hỏi lại: “Mẹ nói dối các con cái gì nhỉ?”
…
Không thấy động tĩnh gì.
“Các con không nói với mẹ, mẹ cũng không biết mình sai ở đâu cả?”
Cuối cùng, mấy đứa nhỏ cũng không để Cố Tử Ý phải đợi lâu hơn, lúc này lại lập tức lớn tiếng lên án: “Mẹ, mẹ đã nói rằng, anh và em ăn hết ba mươi bữa cơm rồi thì mẹ sẽ về ngay. Thế nhưng chúng con đã ăn không biết bao nhiêu lần ba mươi bữa cơm rồi, mẹ mới trở về.”