Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 78

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cố Tử Ý vừa xuyên không đến đây chưa được bao lâu, mỗi khi rảnh rỗi, cô lại dạy hai anh em tập đếm, nhưng cho đến lúc cô rời đi, hai anh em vẫn chỉ đếm được đến mười một một cách khó khăn, cô đã dạy bọn trẻ đếm đến ba mươi bao giờ đâu cơ chứ?

Huống chi bản thân cô cũng chỉ đi hơn một tháng thôi mà!

Giữ đúng cái nguyên tắc “ không biết thì phải hỏi”, Cố Tử Ý lại quay sang Đại Bảo và Nhị Bảo: “Thế các con tính kiểu gì vậy? Có thể nói cho mẹ biết không?”

Thế là, Nhị Bảo lập tức xòe bàn tay nhỏ xíu của mình ra, dùng bàn tay trái gập ngón áp út và ngón út trên tay phải xuống, chỉ còn ba ngón tay giơ thẳng, tượng trưng cho số ba.

Còn Đại Bảo bên cạnh cũng rất hăng hái phối hợp theo, cậu cũng giơ thẳng mười ngón tay nhỏ xíu ra, tượng trưng cho số mười.

Hai anh em vừa tròn ba tuổi, lần đầu tiên lại phối hợp ăn ý đến vậy. Hai anh em còn sợ mọi người không hiểu, nên vội vàng sốt sắng giải thích rành rọt: “Mẹ nhìn nhé, phần của con là ba bữa, phần của anh Đại Bảo là mười bữa, như vậy không phải là ba mươi bữa sao ạ?”

Ha ha ~ Hai đứa nhỏ đúng là tài tình quá chừng ~

Cái lý lẽ ngây ngô ấy của hai đứa trẻ khiến đám người lớn đứng xung quanh đều phá lên cười rộ, không ai nhịn được mà bật cười đầy kinh ngạc.

Lúc này, Lâm Quân Trạch không chịu đựng nổi việc mình bị lờ đi như người vô hình thêm nữa, anh ho khan một tiếng: “Đại Bảo, Nhị Bảo, có còn nhớ cha không?”

Bây giờ Đại Bảo và Nhị Bảo mới quay sang nhìn vào người cha hiếm khi gặp mặt của chúng. Người ta thường nói trẻ con mau quên, nên hai đứa trẻ thật sự chẳng nhớ được mấy về Lâm Quân Trạch.

Cố Tử Ý cũng biết như thế, nên cô khẽ xoa đầu hai đứa trẻ, nói: “Đây là ba của các con, không còn nhớ rõ ba mình sao?”

Hai anh em đầy tò mò nhìn Lâm Quân Trạch, rồi lại xấu hổ, ôm chầm lấy chân Cố Tử Ý, rụt rè nấp sau lưng mẹ. Vẫn phải đợi Cố Tử Ý nhắc khéo, chúng mới chịu cất tiếng gọi ba.

Đại Bảo và Nhị Bảo nghe lời Cố Tử Ý dỗ dành, liền rón rén bước tới, cả hai đều ngượng ngùng cất tiếng gọi Lâm Quân Trạch: “Ba.”

Nhị Bảo gọi xong, đôi mắt thằng bé cứ dán chặt vào Lâm Quân Trạch, dường như muốn nhìn cho thật rõ người cha mà chúng chỉ nghe danh từ bấy lâu.

Thế nhưng, chỉ cần anh Quân Trạch liếc mắt sang, Nhị Bảo lại luống cuống quay đi, né tránh ánh nhìn của anh. Lâm Quân Trạch thấy con né tránh, chỉ biết cười gượng, nhưng lòng anh lại không khỏi se sắt. Anh biết mình quanh năm không về, không kề cận chăm sóc từ tấm bé, nên sự xa lạ của lũ nhỏ cũng là điều dễ hiểu. Quả đúng là tấm lòng của người cha dành cho con!

Bất đắc dĩ, Lâm Quân Trạch đành bước đến xoa đầu hai đứa con, khẽ trêu: “Hai thằng nhóc thối này, lớn tướng rồi mà vẫn bẽn lẽn như gái mười ba!”

Cha Lâm thấy cả nhà đã tề tựu đông đủ ở đây thì mở miệng nói: “Được rồi, thôi mình vào nhà đi! Để mẹ các con đi nấu cho bát mì.”

Nghe xong, mẹ Lâm cũng vội vàng tiếp lời: “ Đúng rồi, đúng rồi! Mẹ đi nấu bát mì ngay đây, đường xe mệt mỏi, chắc chắn chưa kịp ăn uống gì.”

Nói đoạn, bà đã vội vã đi vào sân, chuẩn bị ra sau vườn hái mớ rau xanh, nấu bát mì nóng hổi. Thấy vậy, mấy nàng dâu cũng nhanh chân đi theo. Đùa à, mẹ chồng đã đích thân vào bếp, nàng dâu nào dám đứng trơ mắt nhìn?

Thế là cha Lâm dẫn đoàn người của Lâm Quân Trạch vào nhà. Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, bình thường vào thời gian này, người trong thôn thường ngồi tụ tập hóng mát ngoài sân. Nhà họ Lâm cũng không ngại thắp đèn dầu, bàn ghế vẫn còn kê ngoài sân. Chị dâu thứ ba quả là tinh ý nhất, vừa vào nhà đã vội vàng rót ấm trà nóng hổi đặt lên bàn mời khách.

Cha Lâm gọi các con vào ngồi, sau đó cầm lấy chiếc hũ trên bàn, rút một ít t.h.u.ố.c lá sợi ra, từ tốn cuộn thành điếu.

Lúc này ông mới nhìn Lâm Quân Trạch với vẻ quan tâm, hỏi: “Lần này thằng Tư bị thương ở chân, vậy sau này tính sao đây con?”

Cha Lâm không cần hỏi thêm, nhưng ai nấy đều ngầm hiểu, mà Lâm Quân Trạch cũng không giấu giếm.

“Bác sĩ nói vết thương hồi phục không tệ, sẽ không để lại di chứng gì về sau đâu ạ.” Nói xong câu này, giọng anh nhẹ nhõm hẳn đi.

Nghe nói sẽ không có di chứng về sau, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thanh Bách, tức thằng Ba, là anh em sinh đôi với Lâm Quân Trạch. Tình cảm từ nhỏ đến lớn của hai anh em luôn rất khăng khít. Nghe em trai mình không sao, anh ta mừng rỡ thở phào, liền kéo Lâm Quân Trạch lại, nằng nặc bảo kể chuyện trong quân đội.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 78