Mỗi người đàn ông đều có một hình tượng anh hùng trong lòng. Ai mà chẳng hy vọng mình có thể giống như những anh hùng, xông pha trận mạc, g.i.ế.c giặc giữ nước.
Nhưng bản thân lại không có cơ hội được ra chiến trường, may mắn thay, bên cạnh lại có đúng một người như vậy, thế là liền chộp lấy cơ hội, hỏi han đủ điều.
Lâm Quân Trạch cũng không phụ tấm lòng mong mỏi của các anh. Trừ những chuyện cơ mật quốc gia, anh đều chọn lọc những câu chuyện có thể kể, từ tốn thuật lại cho mọi người nghe.
Mà Cố Tử Ý ngồi ở một bên khác bị hai anh em ôm chặt lấy. Chúng thi nhau kể lể nỗi nhớ mẹ.
Bên kia những người đàn ông đang chuyện trò rôm rả, mấy chị em dâu bên này cũng tham gia tán gẫu đủ thứ chuyện nhà, chuyện làng. Cố Tử Ý chỉ lắng nghe cũng thấy thật thú vị.
Không bao lâu sau, chị dâu cả và mẹ Lâm đã bưng ra ba bát mì nóng hổi, nghi ngút khói.
“Đừng nói chuyện nữa, trước tiên ăn bát mì đã!”
Ba người Lâm Quân Trạch vừa xuống xe lửa, lại một đường ngồi xe bò về tới đây, vốn dĩ không thấy đói. Nhưng ngửi thấy mùi mì thơm lừng tỏa ra, nhất thời cũng cảm thấy bụng đã trống rỗng đến mức có thể chứa được cả một con bò.
Ba người ngồi ăn trên chiếc bàn con đặt ngoài sân. Bên cạnh còn có một chiếc đèn dầu đã được thắp sáng, dùng chiếc chụp đèn bao lại, tránh cho bị gió thổi tắt.
Ba người cúi đầu, há miệng ăn từng đũa mì lớn. Mẹ Lâm ngồi bên cạnh dặn dò: “Ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn, ăn hết sẽ đủ no.”
Mẹ Lâm biết hai người đàn ông sức vóc cao lớn, dạ dày cũng lớn, nên khi nấu đã trút cả một gói mì lớn vào nồi. Dù vậy, khi múc thêm cho các con, mẹ Lâm và con dâu cả vẫn không khỏi xót ruột, bởi mỗi sợi mì đều quý như vàng. May sao, mỗi bát còn được thêm một quả trứng gà chần nóng hổi.
Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn thấy mọi người ăn mì, tuy vừa mới ăn cơm no, nhưng vẫn muốn ăn thêm một ít của Cố Tử Ý.
Cũng chẳng biết là vì có mẹ Cố Tử Ý ở đây, hay vì những sợi mì thơm lừng khiến chúng thòm thèm.
Cố Tử Ý biết lũ trẻ mới ăn cơm xong đã no bụng, không có ý định cho chúng ăn thêm. Bụng dạ con nít còn yếu ớt, ăn nhiều vào buổi tối dễ sinh ra tức bụng, khó tiêu. Cô thầm nghĩ, nếu chúng muốn ăn, mai về đến nhà, cô sẽ làm cho chúng những món ngon hơn nữa.
Bản thân Cố Tử Ý ăn không được nhiều, mà bát mì mẹ Lâm múc cho lại đầy ắp, chất chứa bao tình thương.
Cố Tử Ý ăn xong một bát mì đã cảm thấy no căng bụng, còn Lâm Quân Trạch và Cương Tử, những người lính quen ăn uống no đủ để có sức khỏe, thì lại lần lượt ăn thêm hai bát, tổng cộng ba bát mới thấy thực sự no nê, thỏa dạ.
Ăn no rồi, lại ngồi nghỉ ngơi một lát. Sau đó Cố Tử Ý đứng lên muốn đi về.
“Được rồi, biết các con trở về, mấy ngày trước mẹ đã dọn dẹp phòng của các con sạch sẽ rồi.” Mẹ Lâm đứng lên nói.
“Vâng, vất vả cho mẹ rồi ạ!” Cố Tử Ý ngọt ngào cảm ơn mẹ Lâm, đoạn cầm lấy hành lý, chuẩn bị về nhà riêng.
Lúc này, Lâm Quốc Đống cầm đèn pin đi ra: “Để anh đưa mọi người về nhà. Đường xá giờ tối đen như mực, lỡ lạc mất thằng em út thì gay go.” Lâm Quốc Đống nói một câu nói đùa.
Lâm Quân Trạch biết anh cả đang đùa nên cười đáp: “Vậy làm phiền anh cả!”
Một tay anh cả giúp đỡ Cố Tử Ý cầm hành lý, một tay cầm lấy đèn pin soi đường.
Lúc này hai đứa bé rất buồn ngủ, buồn ngủ đến mức phải liên tục dụi mắt.
Cố Tử Ý không phải lo xách hành lý, nên mỗi tay cô dắt một đứa. Hai thằng bé lệt bệt theo sau, tựa như hai khúc gỗ nhỏ. Cứ như thế cả đoàn người đi thẳng về nhà.
Cương Tử một tay dìu Lâm Quân Trạch, bước đi có phần chật vật. Nhìn dáng vẻ của anh, Cố Tử Ý thầm nghĩ, khi có dịp, cô nhất định sẽ sắm cho anh một chiếc xe lăn. Như vậy, anh đi lại ra vào sẽ đỡ vất vả hơn nhiều, không còn phải nhờ cậy người khác nữa.
Trong không gian của mình, cô lại sở hữu một chiếc xe lăn. Tuy nhiên, nó lại mang một vẻ ngoài quá đỗi tân thời, e rằng sẽ khó hòa nhập với cuộc sống dân dã nơi thôn quê lúc này.
---