Trong gian bếp, Cố Tri Ý lấy trái cây ra, nhưng vẫn chưa vội mở lời.
Tiếu Vũ không nén nổi tò mò, đành lên tiếng hỏi trước.
“Chị dâu, có chuyện gì sao ạ?” Tiếu Vũ có phần khẩn trương hỏi.
Cố Tri Ý mỉm cười trấn an Tiếu Vũ. Thấy cô ấy lộ vẻ khẩn trương, cô vội phân bua: “Đâu có, đâu có chuyện gì đâu, chị chỉ muốn thủ thỉ đôi lời với em thôi mà.”
Nói đoạn, Cố Tri Ý còn khéo léo nhắc tới Trương Trác.
“Chị không rõ bên em đã có dự định gì chưa, nhưng chị vẫn luôn nghĩ cái tay nghề của Trương Trác không nên để phí hoài như vậy. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng của chị thôi, quan trọng nhất vẫn là hai vợ chồng em cùng bàn bạc kỹ lưỡng.”
Thật ra, Cố Tri Ý nói với Tiếu Vũ về vấn đề này, không chỉ muốn Trương Trác bỏ hẳn công việc nhà nước để tự ra ngoài buôn bán. Chỉ là cô cảm thấy với tâm tính của Trương Trác, dù có làm trong nhà nước bao nhiêu năm nữa, e rằng anh ấy cũng chẳng màng phấn đấu để được thăng quan tiến chức.
May mắn thay, sau một hồi suy tính kỹ càng, Tiếu Vũ cũng gật đầu đồng thuận, thấu hiểu tấm lòng của Cố Tri Ý.
Nếu không phải vì tình chiến hữu giữa Lâm Quân Trạch và Trương Trác, Cố Tri Ý cũng chẳng đến nỗi phải bận tâm nói ra những lời khó xử như vậy.
Hiện tại, Tiếu Vũ đã hiểu được ý tứ của cô, còn lại mọi chuyện, cứ để cô ấy thủ thỉ bên tai chồng mà định liệu.
Cố Tri Ý cũng không cần phải bận lòng lo lắng thêm cho đôi vợ chồng trẻ ấy nữa.
“ Đúng rồi, quả cam này ngọt lắm, lát nữa em mang về cho bé Mỹ Tâm nếm thử nhé. Trẻ con cần ăn nhiều trái cây một chút để bổ sung vitamin C.” Cố Tri Ý liền khéo léo chuyển sang chuyện khác.
“Vâng, em nghe chị dâu.” Tiếu Vũ cũng mỉm cười đáp lời.
Sau khi trở ra ngoài, hai người cố tỏ ra như thể chưa từng có chuyện gì. Mọi người trò chuyện thêm một lát, sau đó Cố Tri Ý lại chợt nhớ Đoàn Đoàn và Viên Viên hẳn đã thức giấc rồi.
Ba người liền chuẩn bị quay về.
“Được rồi, tàu của chúng tôi sẽ khởi hành vào ngày mùng 5, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Cũng nên suy nghĩ thêm về một vài chuyện đấy.” Khi Lâm Quân Trạch chuẩn bị rời đi, anh nói mấy câu đầy ý tứ sâu xa.
Trương Trác vẫn nghĩ Lâm Quân Trạch đang nhắc đến việc xem xét lại kế hoạch sự nghiệp của mình, liền gật đầu, xem như đã hiểu và hoàn toàn đồng thuận.
Cố Tri Ý mỉm cười với Tiếu Vũ.
“Có dịp thì lên Bắc Kinh chơi nhé.”
“Vâng, chị dâu, chúc anh chị thượng lộ bình an, xuôi chèo mát mái nhé.”
“Được rồi, nhân tiện chị dặn này, nếu hai đứa còn muốn sinh thêm mấy đứa nữa, thì phải nhanh chân lên đấy.” Trước khi Cố Tri Ý rời đi, cô ghé sát tai Tiếu Vũ thì thầm, khiến Tiếu Vũ đỏ bừng mặt, ngượng chín cả người.
Sau khi mọi người rời đi, Tiếu Vũ mới đỏ mặt kể lại những lời Cố Tri Ý vừa dặn dò cho Trương Trác nghe.
Sau khi Trương Trác nghe xong, anh ấy sửng sốt một lát, rồi ngẫm nghĩ lại, liền cảm thấy có lẽ Cố Tri Ý ở Bắc Kinh đã nghe ngóng được điều gì đó về chính sách mới, nên mới khéo léo ám chỉ cho vợ chồng anh biết chuyện này.
Trương Trác bỗng vỡ lẽ, liếc nhìn Tiếu Vũ với ánh mắt đầy ẩn ý, nói: “Vợ à, xem ra chúng ta phải gắng sức nhiều hơn nữa rồi đây.”
Ban đầu Tiếu Vũ còn đang băn khoăn, không hiểu "nỗ lực" là chuyện gì?
Đến khi nghĩ thông suốt, mặt cô ấy liền đỏ bừng hơn nữa, nóng ran cả vành tai.
Một nhà ba người bước đi trên đường, lúc này Tam Bảo mới bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ và ba đang chơi trò gì bí mật thế ạ?”
Cố Tri Ý không ngờ Tam Bảo lại tinh ý nhận ra.
“Sao con lại nói vậy?” Dù vậy, cô vẫn cố tình giả vờ không hiểu mà hỏi lại.
Tam Bảo lộ vẻ mặt như muốn nói " mẹ đừng hòng gạt con", rồi lên tiếng chất vấn: “Mẹ à, mẹ đừng hòng lừa con! Con đều thấy mẹ với ba... nháy mắt với nhau mà. Dù sao thì ba mẹ cũng đang giấu con điều gì đó rồi.”
Lâm Quân Trạch liền trực tiếp bế Tam Bảo lên, giả vờ tức giận nói: “Tam Bảo, đây là chuyện của người lớn, con nít không nên tò mò hỏi han nhiều đâu.”
“Hừm, ba, con biết ngay ba sẽ nói thế mà! Hiện tại con cũng đã lên tiểu học rồi, con đâu còn là trẻ con nữa đâu, ba đừng hòng lừa con nít mà qua chuyện nhé.”
Hiện tại Tam Bảo đã đi học, chút chuyện vặt này thật sự không lừa được cái đầu tinh ranh của thằng bé nữa.
“Được thôi, tụi nhỏ lớn rồi, vừa rồi mẹ cũng nháy mắt ra hiệu với ba, ý nói rằng chúng ta đã hoàn thành chuyện đó rồi. Nhưng chuyện gì thì bây giờ mẹ chưa thể nói cho con biết được.”
Nghe mẹ Cố Tri Ý giải thích xong, Tam Bảo liền vừa lòng ngay.
“Dạ được, mẹ, con đã hiểu rồi ạ.”
Tam Bảo nhanh nhảu đồng ý nên cũng chẳng hỏi thêm bất cứ câu nào.
Lâm Quân Trạch im lặng đưa ngón tay cái lên, ngầm khen ngợi Cố Tri Ý.
---