“Cha mẹ cũng chỉ là nghĩ xa cho con một chút thôi mà. Con xem khi nào tiện thì mời cậu ấy đến nhà mình dùng bữa cơm đạm bạc, để cha mẹ cũng có dịp làm quen với cậu ấy.” Bà Hồ nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Vâng ạ. Lúc nào rảnh con sẽ nói với anh ấy.” Hồ Tư Tuệ thẹn thùng nói xong liền vội vã chạy lên lầu.
Bà Hồ nhìn thấy dáng vẻ ấy của Hồ Tư Tuệ, sao có thể không hiểu lòng con gái mình chứ.
Thấy hai đứa nhỏ coi như đã gỡ được một nút thắt, bà Hồ vẫn không nén nổi niềm vui sướng khôn xiết.
“ Tôi nói trước với ông đấy nhé, đến lúc cậu ấy đến nhà, cấm tiệt ông không được nhắc đến chuyện ở rể hay không ở rể đâu đấy!” Bà Hồ chỉ sợ đến lúc đó mối hôn sự này lại bị đổ bể. Thế nên bà không quên dặn dò ông Hồ Binh Vinh.
“Được rồi, chẳng lẽ tôi lại không biết chừng mực đến vậy ư?” Ông Hồ Binh Vinh khụt khịt đáp.
Cố Tri Ý lại hoàn toàn không hề hay biết ý tưởng có phần ngốc nghếch của mình suýt chút nữa đã làm cho Hồ Tư Tuệ mất đi người thương.
Vừa hay sáng hôm sau là cuối tuần, Cố Tri Ý xuống xưởng kiểm tra xem tình hình sản xuất bên này ra sao.
Kết quả là khi cô vừa đến công xưởng, đã thấy Trương Lực đang phơi phới tinh thần, chỉ đạo công việc.
Nụ cười trên mặt anh ta cứ thế rạng rỡ, khó lòng che giấu.
Chắc là gặp phải chuyện gì vui vẻ rồi đây nhỉ?
Cố Tri Ý tiến đến gần, cô cười hỏi: “Sao thế, có chuyện gì đáng mừng à?”
Trương Lực nghe thấy giọng Cố Tri Ý liền vội vàng quay đầu lại, anh thấy cô đang vô cùng tò mò nhìn mình.
Trương Lực nghĩ đến chuyện giữa anh và Hồ Tư Tuệ vẫn chưa kể cho Cố Tri Ý hay. Vốn dĩ anh định mở miệng, nhưng ngẫm nghĩ lại, anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người vẫn còn chưa ổn định. Vẫn nên đợi sau này, khi mọi sự đã chắc chắn hơn rồi sẽ kể với cô.
“Chị dâu, chị đến rồi ạ?”
“Hả? Trông cậu vui vẻ thế này, hôm nay có chuyện gì đặc biệt à?” Vốn dĩ Cố Tri Ý cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Nhưng không ngờ lại đúng như cô nghĩ.
“Không, không có chuyện gì đâu ạ.” Trương Lực lúng túng đáp lời.
Cố Tri Ý vừa nhìn đã biết có điều gì đó, nhưng người trẻ tuổi còn chưa nói ra, một người làm chủ như mình cũng không tiện hỏi sâu chuyện riêng tư của nhân viên.
Vì vậy Cố Tri Ý cũng không hỏi thêm, mà chỉ quay sang hỏi chuyện công xưởng bên này.
Bây giờ đã tạm ngưng sản xuất y phục mùa đông rồi.
Lúc này công xưởng đang bắt đầu sản xuất trang phục chuẩn bị cho mùa xuân và mùa hè.
“Mùa xuân tương đối ngắn ngủi, không nên sản xuất quá nhiều hàng hóa, nếu không sẽ dễ bề ứ đọng. Đúng rồi, trước đó tôi dặn cậu xuất hàng sang thành phố Triều bên ấy đã đến đâu rồi?”
“Theo lời chị dặn, tôi đã gửi hàng đi rồi, chắc chừng dăm bữa nửa tháng nữa sẽ tới nơi.” Trương Lực báo cáo tình hình công việc dạo gần đây.
Cố Tri Ý thấy bên này cũng không còn việc gì đáng lo ngại nữa nên định ghé qua cửa hàng bên kia.
“Ôi, chị dâu, thật khéo, tôi cũng định đi cùng chị.” Trương Lực cất lời.
Thấy Cố Tri Ý vẫn chưa hiểu ý mình, Trương Lực vội vàng giải thích: “Chuyện là thế này, tôi đi lấy thêm hàng cho bên ấy.”
Tuy Cố Tri Ý cảm thấy có chút là lạ, nhưng cô cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Cô còn ngỡ trong tiệm thiếu hàng nên Trương Lực mới đi cùng.
Lúc hai người họ vừa đến cửa hàng thì vừa hay Hồ Tư Tuệ đang tiếp một vị khách hỏi mua đồ.
Hồ Tư Tuệ vừa thấy Trương Lực đến, mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng cúi gằm.
“Đồng chí, cái này giá bao nhiêu?” Tiếng khách hàng hỏi làm Hồ Tư Tuệ chợt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“À... à, cái này mười lăm đồng ạ.”
“Cho tôi một cái này, có thể cho tôi thử trước được không?”
“Vâng, vâng ạ, mời cô sang bên này ạ.” Hồ Tư Tuệ vội vàng chỉ đường cho vị khách.
Lúc này chưa tiện lời, cô chỉ khẽ liếc nhìn Trương Lực một cái.
Ánh mắt Trương Lực đong đầy sự cưng chiều, dõi theo Hồ Tư Tuệ.
Vào cửa hàng, Cố Tri Ý lập tức kiểm tra sổ sách.
“Tiểu Ý, em tới rồi đó à?” Vương Quế Chi cười tươi đón lời.
“Vâng, chị dâu, dạo này việc buôn bán có thuận lợi không ạ?”
---