“Nếu là con gái của thím Cố, vậy có phải con bé sẽ có thể dẫn theo mẹ viện trưởng, cùng với mấy bạn nhỏ khác mà sống chung với nhau không?”
Có phải con bé sẽ không còn phải chịu cảnh đói rét nữa không?
Có phải sẽ có tiền chạy chữa bệnh tật? Có phải cũng sẽ không còn phải lo lắng bị cha mẹ ruồng bỏ nữa không?
Khi ấy Đoàn Đoàn đã ao ước biết bao điều. Chờ cho đến khi con bé lấy lại được ý thức, thì đã nằm trên bàn sinh, đối diện với mẹ mình.
Đoàn Đoàn cảm thấy ánh mắt đó thật đỗi thân quen.
Một loại cảm giác thân thuộc khó tả, giống như vận mệnh đã ràng buộc chặt chẽ giữa hai người.
Sau khi con bé nhìn thấy không gian riêng của mẹ, Đoàn Đoàn càng tin chắc hơn: mẹ chính là thím Cố của kiếp trước.
Ông trời đã ban cho con bé một cơ hội để có thể báo đáp ân tình.
Đương nhiên, nếu nói không hề cảm thấy hoảng sợ thì đó hẳn là lời nói dối.
Ai mà ngờ được, con bé đột nhiên lại đến với một thế giới xa lạ như vậy, đã có lúc nó từng nghĩ mình đã lên đến thiên đường.
Thế nhưng, khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, con bé liền hiểu ra đây căn bản không phải là thiên đường gì cả.
Đây chính là Trung Quốc của những năm tháng xa xưa, vẫn còn nghèo khó và lạc hậu.
Đương nhiên, lúc này con bé vẫn chưa có khả năng nói năng, bởi vậy mà không có cách nào có thể tìm hiểu xem nơi đây rốt cuộc là một dạng thế giới ra sao.
Nhưng đêm qua, con bé đã nằm mộng. Trong mộng, mẹ viện trưởng nói với nó rằng, bà ấy mong nó hãy sống thật hạnh phúc bên cạnh người mẹ hiện tại của mình.
Đời này, con bé sẽ không còn phải bị ốm đau giày vò nữa, cũng không cần phải lo lắng chịu cảnh đói kém nữa rồi.
Thế nhưng, đến khi con bé hỏi mẹ viện trưởng về những người bạn nhỏ khác và chú Cố đang ở đâu, thì đã chẳng còn thấy bóng dáng mẹ viện trưởng đâu nữa.
Cũng chẳng có ai đến mà đáp lời con bé cả.
Đoàn Đoàn chỉ có thể khắc ghi chuyện này thật sâu vào trong lòng.
Chờ đến tương lai, có lẽ sẽ có một ngày con bé sẽ tìm thấy được câu trả lời này.
Sang ngày hôm sau, cơn sốt đã thuyên giảm.
Đoàn Đoàn cảm thấy mình ngủ qua một giấc đêm nên người đã khỏe khoắn hơn nhiều. Chỉ là vừa thức dậy không thấy mẹ đâu, thế là con bé thấy trong lòng bồn chồn, bứt rứt.
Chỉ đến khi được Cố Tri Ý ôm ấp vào lòng, cô bé mới lập tức yên tĩnh lại.
Cố Tri Ý có thể cảm nhận được sự thay đổi nơi Đoàn Đoàn, nhưng cô chỉ nghĩ rằng vì Đoàn Đoàn bị bệnh nên mới trở nên quấn quýt không rời mẹ như thế.
Chẳng phải chính cô trước kia cũng là như thế này sao? Vừa bị ốm thì chỉ muốn sà vào lòng mẹ mà nũng nịu.
Cố Tri Ý miên man suy nghĩ, những ký ức từ kiếp trước lại không ngừng ùa về trong tâm trí cô.
Đoàn Đoàn thấy ánh mắt mẹ đang đăm chiêu, liền đưa tay ôm lấy đầu cô: “Mẹ ơi!”
Con bé muốn níu lấy sự chú ý của mẹ.
“Hửm? Vừa rồi Đoàn Đoàn gọi mẹ cái gì thế?” Cố Tri Ý sực tỉnh, vừa hay cô nghe thấy tiếng con bé gọi mình.
Tuy không tròn vành rõ tiếng nhưng Cố Tri Ý vẫn có thể nghe ra được.
Đoàn Đoàn vừa gọi cô, gọi là mẹ đấy.
“Mẹ!”
“Ôi, Đoàn Đoàn ngoan của mẹ.” Cố Tri Ý vô cùng vui mừng, cô bé lập tức cúi xuống thơm lấy Đoàn Đoàn tới tấp.
Viên Viên bên cạnh thấy hai mẹ con quấn quýt không rời thì cậu bé không thể ngồi yên, cũng đòi mẹ bế.
Thế là Cố Tri Ý để làm tròn bổn phận, liền vươn tay ôm Viên Viên vào lòng.
Hai mẹ con ôm nhau trên giường, mỗi bên một bé.
Lần này thì cả hai đứa mới chịu an phận.
Nhìn hai đứa trẻ đã yên giấc, Cố Tri Ý mới có dịp quay sang nói chuyện với Hà Thúy.
“Chị dâu. Bây giờ hai đứa nhỏ đã lớn rồi. Nếu chị xoay sở không xuể thì cứ nói với em. Em sẽ tìm thêm người đến hỗ trợ.”
Hiện tại Hà Thúy đúng là có hơi quá sức, nhưng chị còn có thể chịu được, mà chị cũng chẳng muốn Cố Tri Ý phải tốn thêm tiền thuê người.
Vì vậy dù ngoài miệng đồng ý, trong lòng chị vẫn tự nhủ mình có thể làm được cả.
Mấy ngày sau, Cố Tri Ý nhận được lá thư của Lâm Quân Trạch, gửi về từ đơn vị.
Trong thư anh kể sơ qua tình hình của anh ở đó, nói rằng mọi việc ở đơn vị đều đâu vào đấy, dặn dò cô ở nhà đừng quá bận lòng.
Còn một việc nữa chính là, trước kia Cố Tri Ý đã từng nói muốn tuyển người bán hàng cho cửa hàng, Lâm Quân Trạch đã lập tức nghĩ tới vợ một người chiến hữu.